Các hoạt động trong triều đình bắt đầu bình thường trở lại.
Nhất là sau khi xảy ra chuyện của Đường Mặc Nhi ở phủ trưởng công chúa, bây giờ Đường Duy An cũng không dám ho he gì nữa.
Hắn cũng nhổ được rất nhiều tai mắt bọn họ gài vào trong cung.
Mỗi bước hắn đi đều thu về lợi ích.
Hắn sẽ từng bước lấy lại tất cả mọi thứ thuộc về mình.
Còn những kẻ muốn tranh đoạt với hắn, hắn sẽ làm chúng một đi không trở lại.
Nghe được tiếng động, Đường Tuế ngẩng đầu lên, thấy Đế Huyền thong thả bước đến trước mặt nàng.
Nàng cười cười đứng lên khỏi ghế, bàn tay nhỏ bé trắng noãn lắc lư trước mặt Đế Huyền.
Đế Huyền cũng mỉm cười, vươn tay nắm lấy bàn tay nàng.
Hai người cùng nhau đi ra ngoài.
"Chàng muốn dẫn ta đi đâu?"
"Còn phải chuẩn bị đồ ăn, chắc rất xa nhỉ."
Đường Tuế bắt đầu hỏi linh tinh.
Đế Huyền khẽ mỉm cười.
"Đúng vậy, đi ra khỏi kinh thành."
Nếu không ra khỏi kinh thành, thì bên phía Triệu Vương sao có thể có cơ hội để xuống tay.
Hắn đã chuẩn bị tất cả rồi, chỉ chờ gậy ông đập lưng ông.
"Được đó."
Đường Tuế vỗ tay, tung tăng nhảy nhót.
Sau khi lên xe ngựa, xe ngựa chậm rãi rời khỏi kinh thành.
Tin tức bọn họ rời khỏi hoàng cung ngay lập tức được truyền đến chỗ Đường gia và Triệu Vương.
Sắc mặt Triệu Vương bình tĩnh, ngồi bất động.
Dường như vẫn chưa nắm chắc.
Mà bên kia, lòng Đường Duy An nóng như lửa đốt.
Ông ta híp mắt lại.
Tay cũng siết chặt.
Đã đi tới bước này rồi, về sau cũng không có đường lui nữa.
Không muốn làm cũng phải làm.
Ngay khi trong lòng Đường Duy An thấp thỏm không yên, Đường Mặc Nhi vội vàng đi đến.
"Phụ thân, con nghe nói tên cẩu hoàng đế dẫn theo con tiện tì kia xuất cung du ngoạn, đây là một thời cơ cực tốt đó."
Đường Mặc Nhi vô cùng sốt ruột.
Hiện tại, nội dung cốt truyện đã khác một trời một vực so với những gì nàng ta biết.
Trong lòng nàng ta vô cùng sợ hãi.
Hoàng Đế không chết, Đường Tuế lại được sủng ái, hơn nữa cũng không hạ độc Hoàng đế.
Bởi vậy, Triệu Vương dù muốn đăng cơ cũng không được.
Nếu vậy, sao nàng ta có thể lên làm hoàng hậu được?
Dưới một người trên vạn người?
"Nhưng mà... Cũng không biết trong đây có phải là mưu kế của Đế Huyền hay không, nếu lần này mà thua, chúng ta sẽ vạn kiếp bất phục."
Đường Duy An cau mày, cảm thấy việc này còn chưa nắm chắc.
Đường Mặc Nhi nghe ông ta nói vậy cũng cau mày.
Trong lòng có chút tức giận.
Với cái bộ dáng này của Đường Duy An, sao có thể làm được chuyện lớn?
Nàng ta hừ lạnh một tiếng: "Cha, bây giờ đã lâm vào tình cảnh này, cha không làm cũng phải làm."
"Cha cho rằng hiện tại cha buông tay, Đế Huyền có thể tha cho cha sao?"
"Cha nghĩ cho kĩ đi."
Từng câu của Đường Mặc Nhi làm cho đầu Đường Duy An loạn cào cào.
"Được rồi, cha, người làm chuyện lớn không nên câu nệ tiểu tiết, nếu cha cứ đắn đo như mãi, chuyện này chắc chắn sẽ không thành công được."
Đường Mặc Nhi lại đánh thêm một quyền nữa.
Đường Duy An nghe vậy, trong lòng bắt đầu dao động.
Ông ta do dự: "Nhưng mà... Phía Triệu Vương thì sao?"
Việc này, cũng không phải chỉ cần một mình ông ta quyết định là được.
Mọi chuyện đều cần Triệu Vương gật đầu.
"Con đi với cha, chúng ta cùng nhau thuyết phục Triệu Vương."