"Quả thật... có chuyện này."
Nếu đã nghe được rồi thì không thể tiếp tục nói dối nữa.
Đường Tuế ngẩng đầu lên, con ngươi trong suốt không chút gợn sóng nhìn Đế Huyền.
"Có điều, ta không làm."
Đường Tuế cắn môi, kiên định nói.
"Chàng tin ta đi mà."
Trong lúc nói chuyện, bàn tay của Đường Tuế túm chặt ống tay áo của Đế Huyền, trong mắt đầy sự thẳng thắn thành khẩn.
"Nếu không tin nàng, nàng cảm thấy mình còn có thể bình yên vô sự ngồi đây à?"
Đế Huyền hỏi.
Hắn cau mày lại, giọng nói quyến rũ mê người.
Đường Tuế ngước mắt nhìn hắn, thấy hắn dường như không tức giận, trong lòng cũng thả lỏng.
"Có điều, nàng và cái tên tú tài nghèo hèn kia có quan hệ gì?"
Đế Huyền lại hỏi.
Chẳng qua, ánh mắt hắn lúc này còn sắc bén hơn lúc trước.
Đường Tuế nuốt nước miếng, nhẹ nhàng xiết chặt ống tay áo của Đế Huyền.
Rồi nhỏ giọng giải thích: "Hoàng thượng, chẳng lẽ chàng không phát hiện, hắn đều gọi ta là Đường Tuế à, dáng vẻ cao ngạo huênh hoang. Trái lại lúc gọi Đường Mặc Nhi thì là Mặc Nhi, Mặc Nhi, rõ ràng là hai người đó mới có quan hệ mờ ám."
Giải thích xong, quả nhiên vẻ mặt của Đế Huyền dịu đi một chút.
Đường Tuế nghiêm túc giơ bàn tay nhỏ bé lên thề.
"Lòng ta luôn hướng về hoàng thượng."
"Hoàng thượng." Bàn tay nhỏ bé của Đường Tuế lại kéo kéo quần áo hắn, giọng nói mềm mại khiến người khác tê dại: "Chàng tin ta nha."
Đế Huyền khẽ giật mình, nha đầu này đúng là trêu chọc người khác mà không tự biết.
Hắn lười biếng nở nụ cười, vẻ mặt không tập trung, mang theo vài phần phách lối.
Đường Tuế: "Hả? Vậy phải biểu hiện thế nào?"
Đế Huyền cau mày.
"À, ta biết rồi."
Đường Tuế nặng nề gật đầu.
Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Đế Huyền -10, tổng còn 30.
Đường Tuế nghe được thông báo của Luân Hồi Kính, hai mắt sáng lên, hai tay ôm chặt lấy cánh tay của Đế Huyền, không chịu buông ra.
Về tới hoàng cung, Đường Tuế vẫn luôn đi theo sau Đế Huyền, bỗng nhiên nhớ đến gì đó, nàng nhẹ giọng hỏi: "Hoàng Thượng, sao hôm nay chàng lại đến phủ trưởng công chúa?"
Bước chân đế Huyền thoáng khựng lại, một lát sau lại tiếp tục bước về trước.
"Hoàng thượng?"
Đường Tuế đuổi theo, nghiêng đầu tiếp tục hỏi.
"Trẫm đến nhà hoàng tỷ của mình, có vấn đề gì sao?"
Đế Huyền nhíu mày.
Đường Tuế lắc đầu giống cái trống bỏi.
"Không có, không có."
Nàng cười lấy lòng, tiếp tục đi theo sau Đế Huyền.
Tóm lại, nàng mơ hồ cảm thấy bên trong nhất định có nguyên nhân gì đó.
Bỗng nhiên bị Đường Tuế hỏi vậy, vẻ mặt của Đế Huyền có chút không được tự nhiên.
Hắn lo lắng Đường Tuế ở phủ trưởng công chúa sẽ bị bắt nạt, nên mới vội vàng chạy đến.
Ai ngờ, nàng không những không bị bắt nạt, mà còn đùa giỡn người ta xoay vòng.
Mà…
"Mấy câu thơ này đều do ngươi làm? Sao phải nói là do trẫm làm?"
Đột nhiên nhớ tới chuyện này, Đế Huyền ngẩng đầu lên nhìn thẳng Đường Tuế hỏi.
"À..."
"Vốn là vì gần đây ta được ở gần Hoàng thượng nên mưa dầm thấm lâu, mới có thể làm được, không có chàng thì ta không biết gì cả."
Đường Tuế nói xong, không muốn tiếp tục ở lại để Đế Huyền hỏi nữa. Nên ôm chặt hai cái hộp đi xuống thềm, hào hứng chạy về trước.
Đế Huyền nhìn bóng lưng của nàng, không nhịn được nhếch miệng.
Đường Tuế lấy điểm tâm ra, nhấm nháp cùng với trà sữa mà Phùng Đức Trung vừa dâng lên.
Bên trong bình bạch ngọc đặt trên bàn, còn cắm một cành hoa đào mềm mại.