“Được.”
Đường Mặc Nhi không chút hoảng sợ, mỉm cười nhẹ.
Bắt đầu làm thơ: “Văn quân tân tửu thục, huống trị cúc hoa thu.”
[闻君新酒熟,况值菊花秋 - Nguyên Chẩn]
Đường Tuế không chần chờ chút nào, đáp: “Tiểu lâu nhất. Dạ thính xuân vũ, thâm hạng minh triều mại hạnh hoa.”
[临安春雨初霁 - Lục Du]
Đọc xong lại nhướng mày nhìn Đường Mặc Nhi.
Đường Mặc Nhi sững sờ, câu Đường Tuế đọc, chính là câu nàng ta muốn nói.
Nhất thời, đầu nàng ta như bị ấn nút tạm ngừng, trong nháy mắt không thể nghĩ ra câu thơ nào khác.
Đường Tuế chớp mắt: “Ngươi có làm được nữa không?”
Đường Mặc Nhi cắn chặt răng, sắc mặt đỏ bừng, không thốt lên được lời nào.
Đường Tuế cười nói: “Ta thì vẫn còn đây.”
"Nhàn hoa khai thạch trúc, u diệp thổ tường vi."
[仙萼池亭侍宴应制 - Trầm Toàn Kỳ]
"Ốc tuyết lăng cao chúc, sơn trà xưng viễn tuyền."
"Đỗ quyên hoa dữ điểu, oán diễm lưỡng hà xa."
"Quế hoa liêu liêu nhàn tự lạc, lưu thủy vô tâm tây phục đông."
Đường Tuế một câu lại tiếp một câu, từng lời như đao kiếm, đâm thẳng vào lòng Đường Mặc Nhi.
Những câu thơ này nàng ta đều biết, nhưng vừa rồi bị Đường Tuế đoạt trước, về sau trong đầu luôn cảm thấy trống rỗng không nghĩ ra được gì nữa.
Nàng ta há hốc mồm đứng ở đó, gương mặt xanh mét, lúc đỏ, lúc trắng.
Thay đổi liên tục, nhìn rất buồn cười.
Đường Tuế cười nhẹ về phía Đường Mặc Nhi: “Tài nữ kinh thành, cũng chỉ có vậy.”
Thân thể Đường Mặc Nhi lung lay, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
“Ha ha ha...“
Trưởng công chúa lớn tiếng cười to, nhìn bộ dạng này của Đường Mặc Nhi, bà vô cùng hả giận.
Đường Mặc Nhi này, ngay cả con gái bà, cũng dám lợi dụng, thật đúng là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.
Bây giờ, bị Đường Tuế chế nhạo như vậy, thật là hả hê lòng người.
“Còn ai muốn đối thơ không?”
Trưởng công chúa nhìn một vòng, dò hỏi.
Các quý nữ còn lại nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu.
Đùa à, tài nữ đệ nhất kinh thành, còn bị làm thành trò cười.
Các nàng đi lên, chỉ có đường chết.
Như bây giờ là rất tốt rồi.
“Không có.”
“Không ai có thể thắng quý phi nương nương!”
Trưởng công chúa cao giọng nói cười to: “Vậy ta tuyên bố, vị trí thứ nhất thuộc về quý phi nương nương.”
Nói xong, trưởng công chúa cầm cây trâm hồng ngọc đến trước mặt Đường Tuế.
“Nương nương, mong người đừng ghét bỏ.”
Cây trâm hồng ngọc cực phẩm, lấp lánh dưới ánh mặt trời đẹp không sao tả được.
Trưởng công chúa cầm cây trâm, các quý nữ sôi nổi nhìn sang.
Vẻ mặt Đường Tuế không chút thay đổi nhìn cây trâm.
Vật như vậy, ở trong cung có rất nhiều.
Lại không thể ăn được.
Bỗng nhiên, Đường Tuế nảy ra một suy nghĩ.
“Có thể dùng cái này đổi một hộp điểm tâm không!”
Ừm, chỉ một khối thôi, không thể nhiều hơn.
“Hả?”
Trưởng công chúa nghe thấy lời này, có chút khó hiểu.
Cuối cùng, nhịn không được bật cười.
“Nương nương, cái này là của người.”
Nói xong, bà cắm cây trâm hồng ngọc lên tóc Đường Tuế.
Nước da Đường Tuế trắng như tuyết, đôi mắt lại long lanh như nước, loại hồng ngọc này rất hợp với nàng.
Quý nữ xung quanh lúc đầu có chút không phục và đố kỵ.
Lại cảm thấy, Đường Tuế rất xứng với nó.
Rất nhiều người gạt đi ý định trước kia của mình.
Đường Tuế thấy vậy, thở dài một hơi.