Một nữ tử ngồi bên dưới Đường Mặc Nhi không khỏi kinh ngạc nhướng mày nhìn nàng ta.
Đường Mặc Nhi thấy vậy, khẽ thở dài một tiếng.
"Sở Sở, chẳng phải là không còn cách nào hay sao? Tỷ tỷ ta có thân phận cao quý, chỉ là có một vài chuyện không hay, ta cũng không tiện xen vào."
Nói xong lời cuối cùng, trong giọng Đường Mặc Nhi còn đan xen một chút nghẹn ngào.
Trên thực tế, làm gì có chuyện nàng ta nghĩ cho Đường Tuế, nàng ta còn ước gì Đường Tuế nhanh chết đi.
Nhưng dù sao cũng là người một nhà, chưa kể, bên ngoài nàng ta luôn có tiếng là tốt đẹp, Triệu Vương là thích sự dịu dàng hiểu ý người của nàng ta, không thể bởi vì tiện nhân Đường Tuế này mà ảnh hưởng tới thanh danh của nàng ta được.
Vẻ phẫn uất trên mặt Lâm Sở Sở biến mất ngay khi nghe lời này của Đường Mặc Nhi.
Cũng đúng, dù trước kia Đường Tuế có đáng ghét đến đâu thì bây giờ người ta cũng là quý phi nương nương.
Đường Mặc Nhi thấy động tác này của Lâm Sở Sở, trong lòng không khỏi trào phúng.
Ha ha, rác rưởi.
Nàng ta vốn biết Lâm Sở Sở chẳng được tích sự gì.
"Đúng là vô dụng."
Lúc này, nữ tử ngồi bên phải các nàng bỗng nhiên lên tiếng.
“Minh Châu quận chúa.”
Kẻ ngốc tự động cắn câu.
"Ta đã sớm không vừa mắt Đường Tuế."
Bất kính với mẹ cả, đã vậy còn không ngừng ăn uống ở đây, còn chẳng phải là ỷ vào việc hoàng đế cữu cữu sủng ái nàng ta sao.
Đường Mặc Nhi giả bộ muốn nắm ống tay áo của Minh Châu quận chúa lại.
Rồi trơ mắt nhìn Minh Châu quận chúa vọt tới trước mặt Đường Tuế.
"Minh Châu bái kiến quý phi nương nương."
Minh Châu đi tới hành lễ với Đường Tuế, ánh mắt cũng luôn đặt trên người nàng.
Ha ha, bộ dạng như chưa từng được ăn này của Đường Tuế thật sự là sủng phi của hoàng đế cữu cữu sao?
Nàng ta thầm hoài nghi.
Đường Tuế ngẩng đầu, khẽ gật đầu.
"Miễn lễ."
"Châu Nhi, con không có việc gì thì lại đây làm gì, không được quấy rầy nương nương ăn uống, nhanh lui xuống cho ta."
Trưởng công chúa nhìn vẻ mặt con gái mình, không mà không rõ được, đây là muốn gây sự mà.
Cũng không biết là bị kẻ nào châm ngòi đằng sau.
"Mẫu phi, con chỉ lại đây gặp nương nương thôi mà."
Minh Châu quận chúa hờn dỗi một tiếng rồi rúc vào người trưởng công chúa, đôi mắt lại nhìn về phía Đường Tuế trước mặt.
"Ta nghe nói, lúc trước mẹ cả nương nương bị phạt trượng, bây giờ còn đang ở nhà dưỡng thương, không ngờ, nương nương còn có tâm trạng ở đây ăn uống."
Đường Tuế nghe lời này, hiểu rõ kẻ này vì mình mà đến.
Đường Tuế nhìn Minh Châu quận chúa, thản nhiên nói.
"Vương thị dĩ hạ phạm thượng trong cung, còn trộm đồ, chịu phạt là điều đương nhiên."
"Nếu không thì... không còn quy củ gì."
Đường Tuế nói xong dừng một chút, ánh mắt cũng lộ ra vẻ chế giễu.
Nàng nhìn về phía Đường Mặc Nhi đứng bên trong đám người.
"Đường Mặc Nhi, có phải ngươi nên giải thích rõ ràng với mọi người rằng, thật ra Vương thị cũng không có gì nghiêm trọng, dù sao, ta ở đây ăn uống, ngươi thân là đích nữ của Vương thị, không những không hầu hạ bên cạnh bà ta, mà còn đi tham gia yến hội, có phải đã... quen miệng lưỡi người đời rồi không."
Đường Tuế vừa hỏi xong lời này.
Ánh mắt của mọi người đang ngồi đây đều đồng loạt nhìn chằm chằm Đường Mặc Nhi, dường như đang chờ Đường Mặc Nhi trả lời.
Đường Mặc Nhi đang tránh trong đám người, tỏ vẻ mọi chuyện không liên quan đến mình, lúc này lại bị Đường Tuế điểm danh, nàng ta không thể coi như không có chuyện gì xảy ra được.