Đường Tuế thầm nghĩ, có phải cho hắn véo thêm vài cái, thì giá trị hắc hóa sẽ giảm nhiều hơn chăng?
Vậy thì nàng sẽ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Ý tưởng không ngừng loé lên trong đầu.
Nhưng mà, nàng đưa khuôn mặt nhỏ nhắn của mình đến bên tay của Đế Huyền đã một lúc lâu, vẫn không thấy hắn véo thêm cái nào.
Đường Tuế trợn to mắt, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn Đế Huyền.
"Véo đi chứ."
Sau đó bàn tay nhỏ cầm lấy bàn tay to của Đế Huyền, đặt lên mặt mình.
Ngón tay của Đế Huyền, chạm đến khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, chỉ cảm thấy mềm mại đến khó tin.
Theo bản năng nhéo nhéo vài cái.
Tuy động tác nhẹ nhàng, nhưng trên mặt Đường Tuế vẫn nổi lên vài vết đỏ.
Chậc, đúng là yếu ớt thật, chạm một cái cũng không được.
"..."
Đường Tuế thấy hắn đã nhéo mình rồi, trong lòng yên lặng đợi thông báo từ Luân Hồi Kính.
Nhưng mà, đợi một lúc lâu cũng không thấy.
"Rột rột..."
Bụng Đường Tuế kêu lên.
Nàng nhanh chóng lấy hai tay che bụng mình lại, đôi mắt to tròn ngập nước vẫn nhìn thẳng Đế Huyền. ngôn tình hay
"Chuẩn bị cơm."
Đế Huyền ra lệnh.
Lúc Đường Tuế xuống giường, không còn chút sức lực nào để đi, cuối cùng Đế Huyền nhìn không nổi nữa, dang tay ra ôm nàng vào lòng, bế nàng tới nhuyễn tháp bên ngoài.
Tiểu cô nương rất nhẹ
, ôm vào không có chút cảm giác gì.
Đế Huyền ôm Đường Tuế, đặt trên nhuyễn tháp, ánh mắt khẽ liếc qua Phùng Đức Trung đang đứng hầu bên cạnh.
Phùng Đức Trung lập tức hiểu ý, vội vàng sai người dọn cơm lên.
Tay Đường Tuế cầm đũa, mắt sáng lên, trông mong nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn.
"Hoàng thượng, người ăn không?"
Đường Tuế ngẩng đầu, chớp đôi mắt đen láy nhìn Đế Huyền.
Mấy ngày gần đây Đế Huyền không ăn uống gì.
"À."
Nghe Đế Huyền nói vậy, Đường Túc vui vẻ nở nụ cười.
Thật tốt quá, hoàng thượng không ăn, vậy nàng sẽ ăn một mình, không có ai tranh thức ăn với nàng cả.
Nghĩ thôi cũng thấy vui vẻ.
"Vậy ta ăn đây."
Trên môi Đường Tuế treo một nụ cười yếu ớt, bắt đầu tập trung ăn uống.
Vốn ban ngày Đế Huyền đã dùng cơm một lần, nhưng không có khẩu vị gì.
Cũng không biết tại sao, bây giờ nhìn Đường Tuế ăn uống ngon lành như vậy, hắn lại cảm thấy đói bụng, hơi thèm ăn.
Đế Huyền liếc Phùng Đức Trung đang đứng hầu bên cạnh một cái.
Phùng Đức Trung lập tức hiểu ý, cho người đi lấy bát đũa.
Đế Huyền vừa mới ngồi xuống nhuyễn tháp, đã lập tức có người cầm chén đũa đặt chỉnh tề trước mặt hắn.
Đế Huyền cũng bắt đầu ăn cơm.
Đường Tuế đang ăn uống say sưa, bỗng nhiên nhìn thấy Đế Huyền cũng ngồi vào bàn ăn cơm, không nhịn được trợn tròn mắt lên nhìn Đế Huyền.
Tức giận, vừa nãy không phải nói là không ăn à?
"Trẫm thấy nàng ăn uống ngon lành, nên cũng có chút thèm ăn."
Đế Huyền mặt không cảm xúc nhìn nàng, đôi đũa lại liên tục gắp thức ăn trên bàn.
Đường Tuế chớp mắt một cái, phát hiện Đế Huyền ăn rất nhanh, nàng không muốn bị tụt lại đâu, nên cũng tham gia tranh giành.
Thoáng chốc, Đế Huyền bỗng dưng dừng lại, nhìn Đường Tuế ăn đến vui vẻ.
"Không phải nàng không có sức sao?"
Đường Tuế: "..."
"Ổn... ổn rồi."
Đường Tuế tiếp tục ăn, căn bản là không hề dừng lại.
Cuối cùng, Đường Tuế ăn không nổi nữa, nàng khẽ vỗ cái bụng tròn vo của mình, ngồi một bên, không ăn tiếp nữa.
Nàng thầm nghĩ, nếu nàng là Thao Thiết thì tốt rồi, có thể ăn uống vô độ, không sợ ăn không được.
Hì hì.
"Hoàng thượng..." Lúc này, Phùng Đức Trung từ ngoài đi vào, trong tay cầm theo một tấm bái thiếp.