"Nghe chú Đại Bi, chàng có cảm thấy thoải mái hơn chút nào không?"
Đường Tuế khẽ hỏi.
Đế Huyền không hề cảm thấy tốt lên, nhưng cũng không cảm thấy xấu đi.
"Hoàng thượng, nghe nhiều chú Đại Bi không có hại gì đâu."
Đường Tuế khuyên.
Đế Huyền buông tay, nếu không thì nghe thêm chút nữa vậy.
Đế Huyền khẽ gật đầu.
Bàn tay buông xuống, nhắm mắt lại.
Đường Tuế thấy vậy, tiếp tục niệm kinh:
Na ra cẩn trì ta bà ha
Ma ra na ra ta bà ha tất ra tăng
A mục khư da ta bà ha.
Ta bà ma ha a tất đà dạ ta bà ha.
Giả kiết ra a tất đà dạ ta bà ha.
Ba đà ma kiết tất đà dạ
Ta bà ha na ra cẩn trì bàn đà ra dạ ta bà ha
...
Đế Huyền vô thức ngủ thiếp đi.
Thấy hắn ngủ rồi, Đường Tuế cũng ngáp một cái, chuẩn bị đến bên cạnh ngủ cùng hắn.
Bỗng nhiên...
Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, đi tìm tám cao tăng đắc đạo cùng nhau niệm chú Đại Bi cho Đế Huyền nghe.
Đường Tuế:...
Ơ, cái nhiệm vụ quái quỷ gì thế này.
Có thể không làm không?
Luân Hồi Kính: Điện giật cảnh cáo.
Đường Tuế nghĩ đến sự đau đớn khi bị tia chớp bao phủ toàn thân, nàng rút kinh nghiệm xương máu, quyết định đi tìm cao tăng đắc đạo.
"Nương nương, người có gì cần phần phó sao?"
Đường Tuế dừng lại: "Bây giờ, ngươi lập tức đi tìm tám vị cao tăng đắc đạo cho ta."
Vẻ mặt Phùng Đức Trung buồn bực.
"Nương nương, đã giờ này rồi người còn muốn làm gì?"
Đường Tuế rũ mắt, bắt đầu bịa chuyện.
"Vừa nãy Hoàng thượng không ngủ được, nên ta tụng chú Đại Bi cho người nghe, quả nhiên người ngủ lại được. Cho nên ta nghĩ, chi bằng mời nhiều cao tăng đắc đạo đến niệm cho bệ hạ nghe, có lẽ sẽ có tác dụng hơn."
Giọng nàng mềm mại, nghe rất chân thành.
Phùng Đức Trung cũng biết, hoàng thượng vì đau đớn mà ngủ không ngon giấc, nhưng đi mời nhiều hòa thượng như vậy, vẫn có chút...
Hình như có gì đó hơi sai sai.
"Phùng công công, ngươi yên tâm, nếu Hoàng thượng trách tội, ta sẽ chịu trách nhiệm."
Lời nói này của Đường Tuế khiến cho Phùng Đức Trung vô cùng cảm động, vốn dĩ ông còn cho rằng nương nương có thể là gian tế của Đường gia, bây giờ xem ra, nương nương thật sự toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho Hoàng thượng.
"Nô tài sẽ đi tìm cao tăng ngay."
Phùng Đức Trung nói xong, vội vã rời đi.
Đường Tuế ngồi ở ngoại điện, sai cung nữ mang trà và điểm tâm lên. Mãi đến khi nàng ăn no rồi, Phùng Đức Trung mới mang một thân bụi đường dẫn một đám hòa thượng tiến vào.
"Đợi chút rồi đi theo ta."
"Nhỏ giọng chút, đừng đánh thức Hoàng thượng."
"Vâng."
Phùng Đức Trung gật đầu lia lịa.
Nương nương thật sự rất yêu Hoàng thượng!
Đường Tuế đi trước, chư vị cao tăng theo sau.
Hương nến đều đã được thắp lên, nháy mắt làn khói mang theo mùi gỗ đàn hương đã tỏa ra khắp nội điện.
Đường Tuế và tám vị cao tăng ngồi quanh long sàng của Đế Huyền.
Đồng thanh niệm kinh…
Đế Huyền đang ngủ, bỗng nhiên ngửi thấy mùi khói.
Mà tiếng niệm kinh thì cứ quanh quẩn bên tai.
Hắn mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn xung quanh.
Chỉ thấy Đường Tuế cầm đầu, còn tám vị hòa thượng già thì vây xung quanh nàng, giống như đang làm một trận pháp quỷ dị gì đó.
Mà đám thái giám tùy thân của hắn thì mang vẻ mặt tiều tụy đứng một bên, trên mặt không có bất kì biểu tình vui buồn gì.
Chẳng lẽ hắn đã chết rồi, nên Đường Tuế mới tìm người đến đọc kinh siêu độ cho hắn?
Bỗng nhiên, sáp nến từ cây nến bên cạnh chảy xuống mu bàn tay hắn.
Cảm giác đau đớn ập đến, mặt Đế Huyền xám xịt.
Hắn nghiến răng nghiến lợi: "Đường Tuế!"