Ha, ra là thế.
Đường Tuế hẳn là muốn biểu diễn một vở trước mặt Tống Minh Trì đi.
Nghĩ vậy, mắt của Tống Minh Trì đỏ ngầu lên.
Sắc mặt chàng trai vốn lạnh lẽo lại càng lạnh thêm.
“Anh ấy không phải là kẻ làm, mà là thành viên trong gia đình tôi.”
Giọng Đường Tuế mềm xỉu.
“Hả?”
Tống Minh Trì cho rằng mình nghe lầm, trước kia không chỉ một lần anh ta thấy Đường Tuế mắng chửi Tống Tinh Dã còn thua cả chó, hôm nay lại đổi tính?
Tống Tinh Dã cũng hơi kinh ngạc, ngón tay cầm túi hàng cũng siết chặt thêm.
Khuôn mặt mềm mại nhỏ nhắn của Đường Tuế kéo căng ra như cái bánh bao, cô nghiêm túc nhìn Tống Minh Trì.
Tống Minh Trì:...
"Chúng ta đi thôi."
Đường Tuế quay đầu lại, kéo tay Tống Tinh Dã đi ra ngoài.
Đến khi bọn họ biến mất hẳn thì Tống Minh Trì mới lấy lại tinh thần, vừa rồi Đường Tuế vậy mà nói anh ta?
Nói anh ta bất lịch sử hơn thằng nghèo kia.
Tuy anh ta là con nuôi của nhà họ Tống nhưng từ nhỏ đã tuân thủ những lễ nghi nghiêm ngặt, chỉ vì sợ nhà họ Tống tìm được con ruột mình sẽ bị đuổi đi.
Anh ta đã ở nhà họ Tống mười mấy năm, đứa con của nhà họ Tống kia, sợ là đã thành một nắm cát vàng.
Tống Minh Trì sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm bóng lưng của bọn họ.
"Tống thiếu."
Chu Khả Nhân thấy anh ta như vậy, trong lòng cũng không khỏi khiếp đảm, nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo của anh ta.
Nhìn bộ dạng như con thỏ trắng của Chu Khả Nhân, lòng Tống Minh Trì mềm mại đi.
Anh ta vươn tay sờ đầu Chu Khả Nhân.
“Dọa em rồi à.”
“Không có.”
...
Một nơi khác, Đường Tuế nắm tay Tống Tinh Dã, tức giận đi thẳng về trước.
Tống Tinh Dã nhíu mày, sự lạnh lẽo trong đôi mắt hẹp dài dã biến mất.
Rốt cuộc Đường Tuế muốn giở trò gì.
Luân Hồi Kính: giá trị hắc hóa Tống Tinh Dã -10, tổng còn 81.
Đường Tuế đang kéo tay Tống Tinh Dã ở phía trước lập tức sợ ngây người.
Giảm tận mười luôn!
Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, để Tống Tinh Dã đút cơm cho cô.
Đường Tuế ngừng bước.
Cô ngẩng đầu nhìn thang máy ở bên cạnh, kéo Tống Tinh Dã vào trong.
“Đói bụng, chúng ta lên tầng 7 ăn cơm đi!”
Đến tầng 7, Đường Tuế tùy tiện tìm một gian hàng đi vào.
Tống Tinh Dã hơi nhíu mày, nhìn Đường Tuế nhiều thêm vài lần.
Hai người ngồi đối diện nhau, Đường Tuế nhận ra ánh mắt của Tống Tinh Dã, cô vươn đôi tay trắng nhỏ nhắm mềm mại sờ lên mặt mình.
“Nhìn tôi như thế làm gì?”
Tống Tinh Dã vừa gọi món, vừa nói:
“Đây là quán lẩu, trước nay cô đều muốn không ăn.”
Đường Tuế nhìn xung quanh.
Chợt nhớ tới, nguyên chủ một chút thói quen.
Chưa bao giờ ăn lẩu, vì lẩu khá nặng múi, sẽ nhiễm lên tóc và quần áo của cô.
Cô cảm thấy ánh mắt của Tống Tinh Dã dường như có thể xuyên thấu linh hồn.
“Tự nhiên muốn thử một chút.”
Tống Tinh Dã xấu xa chọn loại số 9 mà Đường Tuế không thể ăn, loại càng nấu càng cay ấy.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng bưng thức ăn và nồi lẩu lên.
Nhìn nồi lẩu đỏ tươi đang sôi cuồng cuộng, tâm trạng Tống Tinh Dã tệ đi không lí do.
Anh lần lượt thả thức ăn vào.
Hai tay Đường Tuế cầm sữa chua uống, ánh mắt như có như không nhìn về phía Tống Tinh Dã.
“Có thể ăn rồi.”’