"Kéo xuống, đưa về Đường gia."
Đường Tuế phủi tay đứng dậy, bước đi không một lần ngoảnh lại.
Khi trở lại tẩm cung một lần nữa, ăn uống no say xong, nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, Đường Tuế ngáp một cái, để người hầu hạ cởi áo ngoài, nằm lên giường, rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Chỉ trong nháy mắt, chuyện xảy ra bên chỗ Đường Tuế đã lan truyền toàn bộ hậu cung.
Đế Huyền híp mắt, nằm trên giường.
Nghe Phùng Đức Trung nói xong, nét lười biếng trên mặt hoàn toàn biến mất đi, thay vào đó là sự kinh ngạc.
"Nàng thật sự đánh Vương thị?"
Ngón tay cái của Đế Huyền nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn ngọc đeo trên ngón trỏ.
Rồi chợt nở nụ cười như không cười.
Chẳng lẽ nàng không biết, nếu nàng làm ra chuyện này, về sau Đường gia không còn là nơi cho nàng dựa vào nữa.
"Phùng Đức Trung, ngươi nói xem, rốt cuộc nàng đang nghĩ gì?"
Đế Huyền ngẩng đầu nhìn về phía Phùng Đức Trung.
Nghe bệ hạ dò hỏi, Phùng Đức Trung cúi đầu khom người, nhỏ giọng đáp: "Trong lòng nương nương suy nghĩ gì, lão nô cũng không biết."
Đế Huyền lạnh lùng cười một tiếng, tiếp tục nhắm mắt lại.
Hôm nay để Đường Tuế hầu hạ bên cạnh một lúc, ăn chút gì đó, vậy mà lồng ngực hắn lại không còn cảm giác khó chịu nữa.
Gọi người thái y viện tới xem bệnh, tuy vẫn không tra ra được bất kì chứng bệnh nào, nhưng nhất thời đã thuyên giảm.
Vậy nhưng khi hỏi bọn họ tại sao lại thuyên giảm thì họ lại không biết.
Đế Huyền suy đoán chuyện này có liên quan đến Đường Tuế.
Hắn nhất định phải biết Đường Tuế đã cho hắn ăn cái gì.
Ngày hôm sau.
Đường Tuế ngủ một giấc dậy, tinh thần sảng khoái, dưới sự hầu hạ của cung nữ, rửa mặt xong, vừa mới dùng bữa sáng.
Đang ăn vui vẻ.
Luân Hồi Kính: Đưa đồ ăn sang đến cho Đế Huyền.
Đường Tuế vừa mới cắn được một miếng xíu mại phỉ thúy, thì chợt nghe thấy lời này, cơ thể khựng lại.
Sao mỗi ngày đều thích tìm đến thời gian ăn cơm của nàng thế.
Đường Tuế nhìn thời gian nhiệm vụ, còn hơn tận hai giờ nữa nên nàng không quá để ý.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"
2. Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy
3. Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y
4. Mùa Hè Mang Tên Em
=====================================
Mà tiếp tục ăn bữa sáng của mình.
Cuối cùng nhìn thoáng qua cháo đậu đỏ lúa mạch đậu phộng mà mình chưa uống hết.
Nàng sai cung nữ đi lấy đồ, rồi nhanh chóng đâm ngón tay mình, nặn máu tươi vào.
Sau khi làm xong, Đường Tuế đậy nắp lại.
Chờ khi cung nữ cầm hộp đựng đồ ăn đến, Đường Tuế lại cho cháo mình uống dư vào.
Như thể đã biết ý Đường Tuế.
"Nương nương, cái này có phải mang cho hoàng thượng không?"
Cung nữ lên tiếng dò hỏi.
"Đúng vậy."
Đường Tuế gật đầu, nhẹ nhàng chạm vào miệng vết thương trên ngón tay mình, vung ống tay áo lên, đi về phía trước.
Các cung nữ cầm hộp đồ ăn, đi theo sau Đường Tuế.
Hôm nay, nương nương lại đưa tiếp.
Các cung nữ nhìn trái nhìn phải, ai nấy cũng cảm thấy buồn bực.
Chẳng lẽ, hoàng thượng thích ăn cơm thừa của nương nương?
Tới tẩm điện của Đế Huyền, Đường Tuế nhận lấy đồ ăn, tự mình bước vào.
Trùng hợp thay, trong tay Phùng Đức Trung cũng đang bưng một cái khay, mặt mày ủ rũ bước ra.
Phùng Đức Trung nhìn thấy đồ ăn trong tay Đường Tuế, ánh mắt lập tức sáng lên.
"Nương nương, người đã đến rồi."
Ánh mắt nhiệt tình của ông ta không ngừng nhìn chằm chằm vào hộp đồ ăn trong tay Đường Tuế.
Chỉ còn thiếu nước nói, người lại mang đồ ăn thừa tới sao?
"Ừ, bổn cung mang một ít cháo đến cho hoàng thượng."
Đường Tuế khẽ gật đầu.
Phùng Đức Trung vội vàng bưng khay tránh ra, mở đường cho Đường Tuế vào.
Đường Tuế bước đến mép long sàng, liền cảm giác được cỗ lệ khí thâm trầm quanh quẩn khắp người Đế Huyền.