"Trẫm muốn uống nước."
Giọng Đế Huyền lạnh lùng, thái độ vẫn có chút không tốt.
Đường Tuế phồng má, quay đầu hừ một tiếng.
Thật bất lịch sự.
Nàng bước đến chiếc bàn tròn lưu ly có khắc hoa, rót một cốc nước rồi đưa cho hắn.
"Hoàng thượng."
Đường Tuế đưa cái chén lên môi Đế Huyền.
Đế Huyền vừa há mồm, thì bị Đường Tuế hất nước lên mặt.
"Đường Tuế!"
Đế Huyền nghiến răng nghiến lợi.
Nữ nhân này chắc chắn là cố ý.
Nếu không phải hắn mắc bệnh nặng, việc triều chính lại bị Đường Duy An nắm giữ, thì hắn chỉ muốn bẻ cổ nàng ngay lập tức.
Ánh mắt thâm độc của Đế Huyền rơi vào chiếc cổ mảnh mai của Đường Tuế.
Đường Tuế bị hắn nhìn chằm chằm, sợ hãi vội vàng che cổ lại.
"Cút."
Mắt không thấy thì tâm không phiền.
"Phùng Đức Trung, mau cút vào đây cho trẫm."
Nhất thời, khung cảnh trở nên hoảng loạn.
Đường Tuế vui vẻ rời đi, hoàn toàn không để ý tới sự tức giận của Đế Huyền.
Đế Huyền thay một bộ y phục khác rồi tựa vào cái gối mềm mại.
Nghe Phùng Đức Trung bẩm báo mọi chuyện.
"Sau khi nương nương trở về, đã cho đánh chết tất cả cung nữ do Đường gia phái tới."
"Ồ?"
Đế Huyền nghe được những lời này, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
"Đánh chết?"
"Đúng vậy, đánh chết!"
Đế Huyền hơi nhướng mày, không ngờ người từ trước đến giờ vẫn luôn khúm núm như Đường Tuế, bị ức hiếp cũng biết giết người.
Hắn vốn cho rằng hôm nay nàng mượn tay hắn giết chết cung nữ kia, đã là cực hạn rồi.
Nhưng không ngờ, còn có chuyện này nữa.
Sự thay đổi đột ngột này, cũng có chút thú vị đấy.
"Xem ra ngày mai Đường gia sẽ vào cung."
Đế Huyền cười lạnh.
"Bệ hạ đừng lo lắng, nô tài thấy hôm nay người dùng bữa xong, sắc mặt đã tốt lên."
Phùng Đức Trung nói xong, lại lén lút quan sát Đế Huyền.
Đế Huyền hừ lạnh một tiếng, ngón tay mảnh khảnh siết chặt thành nắm đấm.
Nếu thật sự có thể khỏe lại, hắn nhất định trừng trị bọn họ một cách thích đáng.
"Bệ hạ, tẩm điện của người cũng là do nương nương sai người dọn dẹp đấy ạ, nô tài thấy nên làm như vậy, nhìn tinh thần hoàng thượng đã tốt lên không ít rồi."
Phùng Đức Trung vui sướng từ tận đáy lòng.
"Có điều…”
Có một số chuyện Phùng Đức Trung vẫn chưa nói.
Nhưng lại không biết, có nên nói hay không.
"Nói."
Hai đầu chân mày Đế Huyền ngưng lại một cỗ ngoan tàn.
"Những thứ người ăn hôm nay là đồ ăn thừa của nương nương."
"Bộp…"
Nghe được lời này của Phùng Đức Trung, Đế Huyền khẽ vung tay lên, chiếc lò sưởi bên cạnh liền rơi xuống đất.
Phùng Đức Trung sợ hãi, nhanh chóng quỳ xuống.
Ả nữ nhân này, vậy mà để trẫm ăn đồ thừa của nàng!
Đường Tuế hiển nhiên không biết Đế Huyền đang tức giận.
Nàng trở về thì đi tắm, vì ở cạnh Đế Huyền khá lâu, tóc nàng cũng nhuốm đầy mùi thuốc.
Vừa mới tắm xong, thì cung nữ đã bưng đồ ăn lên.
Đường Tuế ngồi trên nhuyễn tháp, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào.
Trên chiếc bàn nhỏ, toàn là đồ nàng yêu thích.
Hạnh phúc quá!
Đường Tuế khẽ híp mắt lại, thoáng cười nhẹ.
"Nương nương, Đường phu nhân đến, người có gặp không ạ?"
Đường Tuế vừa mới ăn một miếng bánh anh đào thì nghe được cung nữ nói vậy.
"Đợi lát đã."
Đường Tuế nhìn những món điểm tâm còn nóng trên bàn.
Quyết định ăn trước đã.
Nếu không, một lát nữa, nguội sẽ không còn ngon.