Sau khi vào biệt thự, lòng Đường Tuế vẫn luôn rối bời.
Cô ngẩng đầu lên, có hơi lo lắng nhìn Cố Kim Triều.
"Sao thế?"
Cố Kim Triều ngừng bước, vươn tay xoa đầu cô.
Ngọn đèn pha lê trên đầu tỏa ánh sáng rực rỡ phản chiếu trên khuôn mặt trắng trẻo của cô, làm nó trở nên dịu dàng hơn.
Cố Kim Triều hơi ngây người.
Cô gái nhỏ của anh, sao lại xinh đẹp đến thế.
Cố Kim Triều nhẹ nhàng khom lưng rồi hôn lên trán cô một cái.
"Bé ngốc, Đường Dao có nói gì anh cũng không tin, anh chỉ tin em thôi."
Nói xong, anh lại nhẹ nhàng vuốt ve mũi Đường Tuế một cái.
Đường Tuế mím môi, gật đầu.
Mặc dù là lừa dối Cố Kim Triều, nhưng... cũng hết cách thôi!
Sau này, cô nhất định sẽ đối xử tốt với Cố Kim Triều hơn.
Nghĩ vậy, Đường Tuế có phần nịnh nọt ngã mình vào lòng Cố Kim Triều.
“Em sẽ lừa dối anh sao? Tuế Tuế.”
Cố Kim Triều nhẹ giọng hỏi.
Cả gương mặt Đường Tuế đều chôn trong ngực Cố Kim Triều, bỗng nghe anh hỏi vậy, cô hơi sợ hãi.
Nhưng vẫn ấp úng nói một câu.
"Em sẽ không lừa dối anh đâu."
Cố Kim Triều khẽ cười một tiếng.
Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Cố Kim Triều -5, tổng còn 5. Wow, củ cải nhỏ cố lên!
Đường Tuế nghe được thông báo của Luân Hồi Kính, cuối cùng cũng thả lỏng.
Hu, hù chết cô rồi.
Khá là lên voi xuống chó!
Vì đã chơi cả buổi chiều, Đường Tuế cảm thấy hơi buồn ngủ. Cô che miệng ngáp một cái, chớp đôi mắt long lanh nước nhìn Cố Kim Triều.
"Em hơi buồn ngủ."
Giọng điệu như chú mèo con.
"Vậy em ngủ trước đi."
Cố Kim Triều nắm tay Đường Tuế, đưa cô về phòng để cô nằm ngủ.
"Vậy còn anh?"
Đường Tuế không nỡ buông tay anh ra, bên trong đôi đồng tử đen láy cũng đầy lưu luyến.
"Anh đến trong phòng làm việc làm việc một lát, em ngủ trước đi, khi nào tỉnh lại rồi mình cùng ăn tối."
Đường Tuế nghe vậy lại ngáp một cái rồi gật đầu.
"Được."
Sau khi nhẹ nhàng trả lời một câu, cô nhắm hai mắt lại.
Cố Kim Triều nhéo hai gò má mềm mại của cô, rồi đến phòng làm việc.
Vừa đến thư phòng, Cố Kim Triều liền bước vào trạng thái say mê làm việc.
Bây giờ làm thêm một chút, ngày mai có thể không đến công ty mà đi chơi với Đường Tuế rồi.
"Đinh đong..."
Máy tính đột nhiên nhận được một email.
Cố Kim Triều mở ra xem, ra là người trước đó anh nhờ đến sửa camera.
"Đã sửa xong rồi, video cũng đã gửi cho cậu."
Cố Kim Triều chỉ liếc qua một cái chứ không muốn xem. Anh tin tưởng Đường Tuế, vừa định xóa email.
Thì lại thấy video tự động phát...
Trên mặt cô là sự lạnh lùng của một người xa lạ.
Lại dường như, trước giờ cô vốn là vậy.
"Roẹt..."
Nhìn hình ảnh này, Cố Kim Triều lập tức hồi tưởng lại rất nhiều thứ. Đầu anh như muốn dần nứt ra, anh mắt cũng tối tăm đi vài phần.
Anh đã khôi phục lại trí nhớ.
Ngón tay thon dài bỗng nhiên nắm chặt chuột, một loạt tiếng nhấp chuột phát ra.
Ánh mắt lạnh lẽo, tựa như ác quỷ đến từ địa ngục.
Cố Kim Triều đột ngột đứng dậy, đi về phòng.
Vừa mở cửa ra thì cơ thể trên giường cũng ngồi dậy, nhìn Cố Kim Triều dần dần bước ra từ bóng tối.
Đường Tuế bi bô nói: "Anh về ngủ hả?"