Kho hàng đã có tang thi, Đường Mạch chỉ đành đem những người bị thương đưa đến phòng dành cho nhân viên. Ngoài Trình Nhiên cùng Ôn Lễ ra thì Mập Mạp và một bạn khác đều bị thương.
Đường Mạch ngẩng đầu nhìn Bạch Cẩm Niên nhỏ giọng hỏi: "Anh với nó ai mạnh hơn?"
Bạch Cẩm Niên nhướng mày, như đang nói cái này cũng phải hỏi sao?
"Tiểu O, tình trạng của mấy người bị thương thế nào rồi?"
[Trình Nhiên cùng Ôn Lễ đang chuyển thành tang thi, Mập Mạp và người còn lại xuất hiện dị năng nhưng hiện tại tình trạng không ổn lắm.]
[Khi người thức tỉnh dị năng sẽ có một số triệu chứng phụ.]
Đường Mạch lén mở cửa đem Trình Nhiên cùng Ôn Lễ qua kho hàng. Bạch Cẩm Niên cũng đi theo, anh phụ trách kiềm chế bé tang thi.
Vài phút sau, hai người hoàn toàn trở thành tang thi.
Đường Mạch một lần nữa cắt đứt cổ tay, máu tươi chảy ra, lần này cậu cẩn thận lấy một cái ly để đựng. Đường Mạch nén năng lượng vào máu, thêm một chút, thêm một chút nữa!... Được!
Đường Mạch hơi thở gấp gáp, khuôn mặt trắng bệch vì mất máu, đôi mắt lại sáng kinh người, mỹ lệ tận cùng. Cậu cho Ôn Lễ cùng Trình Nhiên mỗi người hai ngụm máu, cậu thành công nén năng lượng vào máu, chỉ uống hai ngụm cũng bằng ba ngụm Bạch Cẩm Niên đã uống.
Đường Mạch chăm chú đút máu, không hề nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của Bạch Cẩm Niên, anh liếm liếm môi, giống như nhớ lại hương thơm ngọt ngào của máu.
Ôn Lễ vươn tay ôm Đường Mạch vào trong lòng, cằm cọ lên tóc cậu.
"Cảm ơn Mạch Mạch."
Đường Mạch vùi mặt vào vai anh, ồm ồm nói: "Cảm ơn." Vì đã che chở tôi.
Thấy hai người không sao, Đường Mạch nghe được tiến tim của mình đang đập nhanh, các triệu chứng của việc thiếu máu dần xuất hiện.
"Tiểu O, thuốc viên."
[Tốt, ký chủ.]
Đường Mạch lúc này mới có thể đứng vững, loại thuốc này chỉ giúp cậu phục hồi máu và thể lực, một ngày một viên, uống nhiều hơn sẽ có tác dụng phụ. Đường Mạch không có tích phân, mỗi khi thoát ly thế giới thì mới được tích phân, nên tiền mua thuốc vẫn là tiền riêng của Tiểu O.
"Tang thi nhỏ đâu?"
"Bỏ vào tủ lạnh."
Đường Mạch mở tủ ra thì thấy tang thi nhỏ bị đóng băng từ đầu đến cuối, cứng đờ đứng trong tủ lạnh như một que kem.
"Dù sao cũng không chết được." Bạch Cẩm Niên hờ hững nói.
Đường Mạch nghĩ nghĩ, cậu không lại "hiến máu", hôm nay không được, để mai lại cho nó uống. Cái cậu hứng thú hiện giờ là dị năng của Trình Nhiên và Ôn Lễ.
Trình Nhiên là độc hệ. Ôn Lễ dị năng là triệu hoán, hiện tại mạt thế chỉ có nhân loại và tang thi, thực vật và động vật chưa bị cảm nhiễm. Nhân lúc này Ôn Lễ có thể nuôi vài con thú cưng rồi ký khế ước, chờ nó biến dị thì anh sẽ có một đoàn dị thú quân đội.
"Chúng ta ra ngoài đi." Họ vừa ra khỏi nhà kho thì lớp trưởng đã chạy lại nói.
"Mập Mạp và Khiếu Y đã bất tỉnh rồi."
"Không cần lo lắng, thức tỉnh cần thời gian." Đường Mạch nói. Để giảm bớt căng thẳng, Đường Mạch rũ họ ngồi xuống cùng nhau... chơi đánh bài...
"3 bích đâu? Ai có 3 bích?"
"Đôi 3."
"Đôi K."
"... Bỏ."
"Bỏ."
"Mới vào làm gì căng vậy?!"
Học sinh tụ tập thành một nhóm chơi đánh bài. Đường Mạch lấy vài cây xúc xích vừa ăn vừa chơi, lớp trưởng còn cẩn thận dùng nguyên liệu trong cửa hàng làm thành mấy món xiên que cho họ, vui vẻ thích ý không giống như ở mạt thế.
Thật ra họ chỉ tìm việc làm để khiến bản thân bớt lo lắng mà thôi.
03:00 chiều, chỉ có hai người đến đón con, đến tận đêm tối cũng không có người thứ ba đến đón. Trong căn phòng truyền đến những tiếng khóc thút thít.
Mập Mạp đã tỉnh, dị năng của cậu là khống chế trọng lực, hiện tại còn yếu, chỉ có thể khống chế ly mì bay lên. Mập Mạp rất vui, tay trái cầm đùi gà, tay phải cầm lạp xưởng, mì thì tự bay vào miệng, quá hạnh phúc!
Khiếu Y là dị năng bảo vệ, cậu có thể tạo ra một cái khiên chắn ở trước người, cái khiên là 1mx1m, sau này sẽ to hơn, một dị năng rất phòng thủ lợi hại.
Một đêm an giấc, đến sáng hôm sau cũng chẳng có một vị ba mẹ nào xuất hiện, khóc cũng đã khóc, hiện tại nên lên đường.
Sáng sớm mọi người chưa tỉnh giấc, Đường Mạch lén đút máu cho bé tang thi, lại tắm rửa thay quần áo, không ai nhận ra đây là một con tang thi. Có người hỏi thì nói đây là anh em song sinh của tang thi, may mắn còn sống.
Xe không thiếu, bên đường có rất nhiều, họ chọn một chiếc xe tải, bên trong để thêm vào đồ ăn họ đã chuẩn bị, rồi rời khỏi khu vực này. Đợi mọi người đều lên xe, Đường Mạch ôm bé tang thi lên ghế phụ, để bé dịch chuyển vào cửa hàng thu thập vật tư.
Lái xe là Trình Nhiên, trong đám người chỉ có vài người có bằng lái, Đường Mạch không dám để họ tùy tiện lái xe. Chiếc xe đi chuyển đến nhà của một bạn gần nhất. Bạch, Ôn, Trình không nôn nóng, họ là tang thi, mục tiêu cũng không phải là tìm cách sống sót, đi đâu cũng được, tốt nhất tìm một nơi thích hợp để tạo ra căn cứ của tang thi.
Đường Mạch muốn đưa bạn của cậu về nhà, họ sẽ giúp đỡ cậu, trên đường sẵn tiện thu thập thêm mấy "người" có năng lực tốt, xem như là đi dạo sau bữa ăn. Trên xe có bốn tang thi trí tuệ, hơi thở làm bầy tang thi không dám lại gần. Một đường đi rất thuận lợi, chỉ trong nửa tiếng đã đến được nhà của hai bạn nhưng đáng tiếc là nhà ở trống không.
Xe lại tiếp tục đi, Đường Mạch muốn tìm một chỗ nghỉ trưa, ngày thứ hai mạt thế, điện đã cúp. Không có tang thi chặn đường nhưng họ lại bị người chặn xe.
"Mau xuống, mau xuống!" Tên mập mạp cầm đầu, lấy côn sắt đánh mạnh vào cành cây bên đường để hâm dọa, phía sau là đàn em cao to, xâm hình đầy người.
Đường Mạch đám người bước xuống, tên côn đồ thấy họ chỉ là học sinh, còn có mấy bạn nữ và trẻ em, liền cười nhếch mép.
"Đại ca, trên xe nhiều đồ ăn."
"Hahaha... Đêm nay được một bữa xung sướng." Có người cười đáng khinh, không biết đang nói đồ ăn hay nói cái khác.
"Giáo bá." Mấy bạn nữ sợ hãi gọi Đường Mạch một tiếng.
Tên côn đồ đảo mắt qua Đường Mạch liền cười không khép được miệng, ánh mắt dâm tà nhìn vào cậu, lời nói thô bỉ: "Giáo bá? Ahahaha... Cái thân thể nhỏ bé này sao có thể làm giáo bá, ahahaha..."
Đám đàn em cũng hùa theo cười.
Bạch, Ôn, Trình lạnh mặt nhìn họ như đang nhìn người chết, Đường Mạch đi lên phía trước một bước bình tĩnh nói: "Muốn biết?"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!