Edit by Thú nhỏ
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Có hộ vệ Vân Thanh Thanh phái ra tham chiến, bên phía Lục Triệt thoải mái hơn không ít.
Hai bên ngươi tới ta đi liều chết chiến đấu, người ngã xuống đất càng lúc càng nhiều, cuối cùng, bên phía Lục Triệt chỉ còn lại hắn cùng một gã hộ vệ bị thương, thế nhưng hắc y nhân bên đối phương lại còn bốn người.
Lòng Vân Thanh Thanh lo lắng như lửa đốt, đáng tiếc cô không biết bắn tên, cô khoác cung về lại trên lưng, cắn chặt răng, vung roi ngựa, hô to một tiếng rồi lao về phía hắc y nhân đang điên cuồng chém Lục Triệt mà đánh tới.
Có cô xen vào, hắc y nhân không giết Lục Triệt ngay, ngược lại không kiên nhẫn quay đầu lại, dùng khảm đao hướng cô mà chém.
Vân Thanh Thanh ở trong đầu kêu to: "Tiểu hệ thống, dùng mê dược với hắn!"
"Được!" Cái "Ống tiêm mê hồn" này ngày động phòng hôm ấy vẫn chưa dùng, tiểu hệ thống đã nóng lòng muốn xài thử từ lâu rồi.
Trong không khí vô duyên vô cớ xuất hiện một ống tiêm trong suốt, đâm mạnh vào sau cổ của hắc y nhân.
Ngay lúc khảm đao chỉ còn cách chóp mũi cô khoảng một bàn tay, khảm đao kia đột nhiên dừng lại giữa không trung, từ trong tay hắc y nhân rơi xuống.
Thân hình hắc y nhân lảo đảo, nháy mắt ngã quỵ trên mặt đất.
"Hồ nháo!" Lục Triệt không ngờ Vân Thanh Thanh lại lao tới, hắn đưa một tay kéo cô lại, che chở cô phía sau mình.
Tình thế hiện giờ biến thành Lục Triệt, Vân Thanh Thanh, hộ vệ, chống lại ba tên hắc y nhân.
Nhân số của bọn họ cùng hắc y nhân ngang nhau, nhưng thực lực vẫn như cũ không chiếm được ưu thế.
Hiện giờ thương thành tệ của Vân Thanh Thanh không còn đồng nào, cô thập phần hối hận lúc trước chính mình sử dụng hoa tệ lung tung mua "Lông mi cong cong", nếu không ba người trước mắt này nhất định không phải là đối thủ của bọn họ.
Chỉ nghe "A" một tiếng hét thảm, cuối cùng gã hộ vệ cùng một tên hắc y nhân đồng quy vu tận, còn lại hai tên hắc y nhân đang áp sát Lục Triệt cùng Vân Thanh Thanh.
Vân Thanh Thanh xém nữa muốn khen An nam hầu phu nhân thỉnh thích khách thực lực không tệ, tất cả đều bị giết sạch rồi, vậy mà vẫn còn lại hai tên!
"Đi!" Lục Triệt túm lấy Vân Thanh Thanh, quay đầu hướng phía con suối chạy tới.
Đúng lúc này, chỉ nghe "Ầm ầm" một thanh âm vang lên, mặt đất rung động mạnh.
Vân Thanh Thanh nghĩ thầm, nguy rồi! Động đất đến rồi!
Cô nhớ rõ trong chủ tuyến của cốt truyện, nhờ ảnh hưởng của động đất, Lục Triệt mới có thể tạm thời thoát khỏi đuổi giết của hắc y nhân, cô cần phải bắt lấy cơ hội lần này!
Vì sợ động đất làm hai người tách ra, Vân Thanh Thanh la to một tiếng "Dừng lại!", sau đó lao vè phía trước, một phen ôm thắt lưng của Lục Triệt, ôm chặt lấy hắn.
Lục Triệt nhất thời sửng sốt, dưới chân không cẩn thận, bị cô đè trên đất.
Tiểu hệ thống che hai mắt mình lại: "Ký chủ, cô, cô thế mà lại đè hắn! Ta cấp cho hai người cái hiệu ứng gạch men!"( cái hiệu ứng trong phim ảnh dùng để che mấy cái tình tiết nhạy cảm á ^_^)
Vân Thanh Thanh còn chưa đáp lại lời tiểu hệ thống thì một trận đất rung núi chuyển đã đánh úp lại, cô và lục triệt chưa kịp đứng lên, lại trượt xuống theo sườn núi.
Bọn họ không ngừng lăn xuống sườn dốc, Lục Triệt cũng bất chấp nam nữ khác biệt, một tay ôm cô thật chặt, một tay bảo vệ đầu cô, đem cô gắt gao ôm trong ngực mình.
Một trận trời đất quay cuồng qua đi, không biết lăn được bao lâu, hai người rốt cục cũng ngừng lại.
"Tê ~" Vân Thanh Thanh giãy dụa khỏi lòng Lục Triệt, cô cảm giác toàn thân mình như bị tháo rời ra hết rồi.
Lúc trước, vì để ứng phó với động đất, kỵ trang của cô là được đặc chế, khắp người đều được nhét bông, phía sau còn quấn khăn hơn nửa cái đầu
Dù vậy, trên dưới người cô không một chỗ nào là không đau.
Lục Triệt hít sâu một hơi, đỡ người bên cạnh ngồi lên tảng đá, hỏi cô: "Ngươi có bị thương không?"
Vân Thanh Thanh đỡ lấy thắt lưng đứng lên, nhìn Lục Triệt trên mặt đất: "Ta không sao, ngươi vẫn ổn chứ?"
Ánh mắt Lục Triệt chợt lóe lên một cái, bình tĩnh mà nói: "Bọn họ rất nhanh sẽ đuổi kịp, ngươi đi trước đi."
Lúc này, môi hắn tái nhợt, trên trán còn nổi lên một tầng mồ hôi lạnh, dù vậy, đôi mắt hắn vẫn như dòng sông trong đêm đen, mang theo một cỗ lực lượng không cho phép cô cự tuyệt.
"Ta không đi, muốn đi chúng ta cùng nhau đi!" Vân Thanh Thanh quật cường nói, làm sao cô có thể đi như thế.
Cô đặc biệt theo hắn tới thu săn, chính là vì cứu hắn, thuận tiện xoát độ hảo cảm của hắn thật tốt.
Nghe vậy, Lục Triệt đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn vào Vân Thanh Thanh, mang theo một tia không thể tin được.
Nàng, thế mà lại nguyện ý cùng hắn đồng cộng sinh tử.
"Ngươi mau đứng lên, chúng ta tiếp tục chạy." Vân Thanh Thanh thúc giục nói.
Lục Triệt vẫn ngồi dưới đất, không nhúc nhích mà nhìn cô.
"Mau đứng lên đi." Vân Thanh Thanh đưa tay kéo hắn, lần này, Lục Triệt vậy mà không đưa tay cho cô, cảm giác được sức nặng trên tay không đúng, Vân Thanh Thanh biến sắc, "Ngươi làm sao thế?"
"Chuyện nhỏ." Ánh mắt Lục Triệt không có tiêu cự, thản nhiên nở nụ cười một chút, bình tĩnh mà nói, "Chân bị thương."
"Cái gì?!" Vân Thanh Thanh hít một ngụm khí lạnh, chân hắn bị thương, thế mà còn cười được?!
Trong tuyến mạch chính của truyện, Lục Triệt toàn thân bị thương, duy nhất mỗi chân không bị sao cả, lúc này cô làm đảo loạn nội dung cốt truyện, thế nhưng lại hại chân hắn bị thương!
Không biết thương thế hắn như thế nào, vạn nhất hắn què...... Hệ thống có thể hay không trừ của cô một trăm thương thành tệ?
Bởi vì hai người thường xuyên không gặp nhau, Vân Thanh Thanh vốn cũng làm cho hắn một bộ kỵ trang định chế, đáng tiếc Lục Triệt không có mặc.
Hắn vẫn chưa tin cô.
Vân Thanh Thanh thật sự cảm thấy áy náy, cô xoay người ngồi chồm hổm xuống, nói: "Ta cõng ngươi, ngươi mau lên đây."
Hô hấp Lục Triệt bị kiềm hãm, thẫn thờ nhìn cô.
Thiếu nữ không để ý hình tượng, thậm chí có chút hoang đường mà ngồi xổm xuống trước mặt hắn, Lục Triệt rốt cục cũng phản ứng lại, mu bàn tay để trên môi, phát ra một trận khụ khụ.
Nàng ngày thường vai mảnh eo nhỏ, bộ dáng nhỏ nhắn gầy teo, xinh xắn lanh lợi, như là không chịu nổi bất kỳ sức nặng gì.
Nhưng ở trong mắt Lục Triệt, bộ dáng của nàng giống như bao phủ một vòng ánh sáng ấm áp, ôn nhu bao phủ lấy hắn.
"Lục Triệt, ngươi còn thất thần làm cái gì? Vạn nhất bọn họ đuổi tới nơi, chúng ta không có khả năng đánh lại bọn họ." Vân Thanh Thanh oán giận một câu, vỗ vỗ bả vai mình, ý bảo hắn nhanh đi lên đi.
"Ta còn một chân có thể đi, ngươi đỡ ta là được rồi." Giọng hắn có chút khàn khàn nói.
"Ồ." Vân Thanh Thanh tiếc nuối kêu một tiếng, nghĩ thầm, tổn thất mất một cơ hội biểu hiện, đáng tiếc thật.
Cô ủ rũ đứng lên, xoay người lại dìu hắn.
Lục Triệt đem một tay mình khoát lên bả vai cô, nửa người hắn dựa vào cô, từ từ đứng dậy.
Vân Thanh Thanh gần đây ăn no liền ngủ, lại dùng thịt dê tẩm bổ, thân thể so với trước kia tốt hơn rất nhiều, còn có thể chịu được sức nặng của một người đàn ông trưởng thành.
Bất quá, Lục Triệt cũng không hoàn toàn dựa vào cô, chỉ nhẹ dựa vào, mượn lực của cô mà thôi.
Vân Thanh Thanh một tay nâng lên, ôm lấy eo hắn.
Thân thể Lục Triệt run lên một chút, một lát sau, hắn mới chậm rãi bình tĩnh lại, tùy ý để tay cô đặt trên lưng hắn.
Vòng eo hắn không mỏng manh như cô tưởng tượng, thậm chí còn có chút rắn rỏi, Vân Thanh Thanh hoài nghi mỗi ngày hắn đều rèn luyện thân thể, về sau cởi ra còn có có thể có cơ bụng......
Tiểu hệ thống đúng lúc nhảy ra đánh gãy ý nghĩ kỳ quái của Vân Thanh Thanh, nhắc nhở nói: "Ký chủ, nên chạy trốn."
"Chúng ta nên đi bên nào đây?" Vân Thanh Thanh hỏi.
Dáng người thiếu nữ nhỏ xinh, động tác hai người không giống đỡ nhau, mà càng giống như rúc vào nhau. Khi cô quay đầu nói chuyện, khoảng cách hai người sát gần lại, từng đợt nhiệt khí thổi tới cổ cùng cằm của hắn, làm cho người hắn cảm thấy khô nóng không thể diễn tả được.
Lục Triệt mím môi, nghiêng đầu không nhìn cô nữa, nâng tay chỉ một cái phương hướng: "Qua bên kia."
"Được." Vân Thanh Thanh tin tưởng vào phán đoán của Lục Triệt, nam nhân này có thể ở trong tình huống cửu tử nhất sinh trốn thoát khỏi một đám cao thủ đuổi giết, tự nhiên có loại phán đoán như thế này.
Bất quá, cô vẫn bảo tiểu hệ thống thăm dò bản đồ, rất nhanh, tiểu hệ thống liền hồi đáp: "Tính toán xong, phương hướng hắn chỉ độ an toàn cao tới 98%."
Không hổ là nhân vật phản diện đại lão!
Vân Thanh Thanh thật bái phục Lục Triệt.
Ngay khi hai người chậm rãi đi về phía trước, một đạo bóng đen thật nhanh lướt qua khu rừng phía sau.
Lục Triệt đưa tay ra sau lưng, khoát tay với bóng đen, ra hiệu hắn không cần đi ra.
Bóng đen nhận được mệnh lệnh của chủ nhân, không chút do dự xoay người, biến mất thật nhanh vào rừng cây.
Hai người một đường dọc theo dòng suối đi về phía trước, tới một chỗ yên tĩnh thì dừng lại nghỉ ngơi.
Vân Thanh Thanh từ trong cái tráp(*) sau lưng lấy ra một cái túi sơ cứu, đưa cho hắn: "Nhìn xem có cái gì có thể sử dụng hay không?"
(*) Tráp là một cái hộp nhỏ làm bằng gỗ
"Vì sao ngươi lại mang theo mấy thứ này?" Lục Triệt hồ nghi đánh giá cô, sau khi mở túi ra, hắn dừng lại một chút.
Thuốc trị thương, rượu thuốc, băng vải, bông gạc...... Đầy đủ mọi thứ.
"Chân của ngươi rốt cuộc làm sao vậy?" Vân Thanh Thanh tiến đến bên cạnh hắn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bên chân bị thương của hắn.
"Gãy xương." Lục Triệt hạ mắt, môi mỏng khẽ mở, "Ngươi tránh ra, quay qua chỗ khác."
Có lẽ đã quen bị hắn ra lệnh, Vân Thanh Thanh theo bản năng lui lại về sau mấy bước, sau đó xoay người, đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng "Ưm" vang nhỏ, Lục Triệt phía sau phát ra một tiếng rên ngắn ngủi.
"Lục Triệt, ngươi đang làm gì vậy!"
Vân Thanh Thanh bị hắn làm cho hoảng sợ, bỗng nhiên xoay người lại, chỉ thấy hai tay hắn chống trên mặt đất, sắc mặt từ đỏ chuyển sang tím, huyệt Thái Dương nổi đầy gân xanh.
Hắn cắn chặt răng, khóe miệng thậm chí còn chảy ra một tia máu.
Không cần đoán, vị trung y nghiệp dư này mới vừa rồi tự nắn lại xương cho chính mình.
Vân Thanh Thanh không dám tưởng tượng hắn gặp phải đau đớn thế nào, đứng tại chỗ lạnh run, thậm chí không dám chạm đến hắn.
"Ngươi sao lại hạ thủ ác độc với chính mình như vậy?"
Lục Triệt nhéo nhéo nắm tay, chống đỡ thân thể dựa vào phía sau, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, cười ảm đạm với cô: "Đã quen. Không có việc gì."
Khóe mắt hắn có chút đỏ, không biết có phải là do mặt nước phản quang lên con ngươi hắn hay không mà ánh mắt nhìn cô thế nhưng so với lúc trước ôn nhu hơn rất nhiều.
Tim Vân Thanh Thanh nhảy lên một trận không thể hiểu được, cô cảm thấy được chính mình có gì đó không thích hợp.
"Giúp ta tìm một tấm ván hoặc nhánh cây, ta phải băng bó." Lục Triệt kéo cô đang thất thần quay lại.
Vân Thanh Thanh nghi hoặc gãi gãi đầu, xoay người đi tìm cho hắn một nhánh cây.
Lục Triệt đem chân bị thương cố định tốt lại, bên ngoài lại quấn thên một tầng băng vải.
Vân Thanh Thanh không dám nhìn vào ánh mắt hắn, cô lại lấy ra một cái túi khác, cúi đầu đưa cho hắn: "Có đói bụng không? Muốn ăn bánh hay không? Hay vẫn là nên uống một miếng nước trước?"
Nhìn thấy trong túi tiếp tế có nước, bánh đậu xanh, bánh mè đen, bánh bí đỏ cùng với một đống hương liệu kỳ quái, vẻ mặt Lục Triệt có chút phức tạp.
Cảm giác được ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của hắn, Vân Thanh Thanh nhanh chóng giải thích: "Không phải ta sợ bản thân đi săn sẽ bị đói sao."
Mặc kệ Lục Triệt có tin hay không, chính cô tin là được rồi.
"Đáng tiếc...... Không có thịt." Vân Thanh Thanh gần đây ăn thịt rất nhiều, thời điểm cô chuẩn bị túi tiếp tế đã quên cho thịt vào, cô có chút tiếc nuối nói, "Đáng lẽ nên chuẩn bị một chút thịt bò khô, cá khô, thịt heo khô......"
Tiểu hệ thống ở trong đầu cô phun tào: "Này, ký chủ, cô tỉnh lại đi! Cô là tới cứu nhân vật phản diện, không phải đến để nấu cơm dã ngoại a!"
"Muốn ăn thịt?" Nghe cô không ngừng nhắc tới thịt, Lục Triệt cắt ngang cô, hỏi.
"Rất muốn rất muốn." Vân Thanh Thanh bắt đầu gặm một khối bánh, cảm giác nước miếng của mình đều chảy ra hết cả rồi, chờ lần này trở về, cô nhất định phải ăn bù một cân thịt bò! À không, là hai cân!
Giọng cô vừa dứt, một cơn gió sắc bén bay ngang qua tai cô, sau lưng phát ra một tiếng "Bụp". Sau đó, có thứ gì đó liền rơi xuống đất.
"Vậy là có rồi."
Mặt Lục Triệt không có chút thay đổi nào, hạ tay phải xuống.
Vân Thanh Thanh bỗng dưng quay đầu lại..., chỉ thấy trong bụi cỏ sau lưng cô có một con thỏ đang nằm trên mặt đất, đầu nó còn có một cái lỗ máu, hòn đá dính máu vẫn đang nằm trên đó, khiến máu chảy xuống khu vực bên cạnh.
Nhìn thấy "hiện trường giết người " này, tâm tình Vân Thanh Thanh có chút phức tạp.
Này......
Đây đâu phải văn thần tay chói gà không chặt đâu chứ?