Edit by Thú nhỏ
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Hòa Cư Đường.
Phu nhân xinh đẹp ngoài ba mươi tuổi đang ngồi ở trước gương, nha hoàn khéo tay đang hầu hạ trang điểm cho nàng, nàng mặc trên người một chiếc váy gấm trăm hoa màu xanh ngọc, một đầu tóc đen búi cao, đồ trang sức màu ngọc bích lá mắt phối hợp cùng một bộ trâm vũ tước, làm tăng thêm không ít quý khí cho gương mặt.
Nhũ mẫu bước vào, hướng mỹ phụ nói: "Bẩm phu nhân, đại thiếu gia cùng thiếu phu nhân sang đây."
Vị mỹ phụ này chính là An Nam hầu phu nhân, bà ta nâng tay ngọc của mình lên, nhìn móng tay màu đỏ tươi vừa mới sơn, không chút để ý hỏi han: "Bích Trì cùng Hồng Đường có truyền tin tức tới không?"
"Có."Nhũ mẫu mỉm cười, gương mặt già nua nhăn nheo như hoa cúc, "Bích Trì mới vừa rồi báo lại, nói đại thiếu gia cùng thiếu phu nhân hôm qua không có viên phòng."
"Lời này là thật sao?" Trong mắt An Nam hầu phu nhân xẹt qua một tia mừng thầm.
"Chắc chắn là thật."
Sau đó, nhũ mẫu đem nguyên khăn trắng tin trình lên.
"Tốt." An nam hầu phu nhân nhất thời vui vẻ ra mặt, "Chuẩn bị cho tốt vòng ngọc huyết phượng ta trân quý nhiều năm lại đây, đợi lát nữa đưa cho con dâu cả làm lễ gặp mặt."
Vân Thanh Thanh cùng Lục Triệt đi tới phòng khách chờ cha mẹ chồng, cô từ sau sự tình kia vẫn không nhìn thấy Lục Triệt, hạ nhân cũng không biết hắn đi đâu, cho tới bây giờ hai người mới gặp nhau.
Lục Triệt thay đổi một thân đỏ thẫm thành một bộ y phục mới, làm tôn lên dáng người cao ngất, như cây tuyết tùng cô độc bên vách đá, hắn hít thở sâu, nếu nhìn kỹ, có thể thấy một lớp mồ hôi dày trên trán hắn.
Đây là...... Đi rèn luyện thân thể?
Ở trong nguyên tác, sức khỏe Lục Triệt rất xấu, đi ba bước liền phải ho khan một tiếng, cuối cùng còn giận dữ công tâm mà chết.
Đang lúc Vân Thanh Thanh còn nghi hoặc, Lục Từ bước vào phòng khách, trước cùng Lục Triệt chào hỏi, sau đó bày ra vẻ mặt không kiên nhẫn đối với Vân Thanh Thanh nói: "Gặp qua đại tẩu."
Hiện tại Vân Thanh Thanh đã biết hắn là Lục Từ.
Nam chính Lục Từ người này, nhìn thì cực kỳ nhiệt tình, kỳ thật rất lạnh nhạt, hắn cùng nguyên chủ ái muội nhiều năm, vậy mà sau khi Vân Thanh Thanh nhảy hồ trở về, Lục Từ cũng không tỏ bất kỳ thái độ gì với cô.
Cô hướng Lục Từ thi lễ, tùy tiện đáp một câu: "Nhị đệ mạnh khỏe."
Không phải chỉ một lần, nàng sốt ruột tìm Lục Triệt gây phiền toái mà không thèm nhìn hắn, hắn vẫn có thể lý giải được, hiện giờ bọn họ đã có thể gặp mặt bình thường, nàng vẫn là bộ dạng kia, hoàn toàn không nhìn đến hắn.
Chẳng lẽ đúng như lời đồn nói, Vân Thanh Thanh vì hắn nhảy hồ sau đó sốt đến hỏng đầu rồi?
Lục Từ trừng mắt, ra sức nhìn chằm chằm Vân Thanh Thanh, muốn từ gương mặt xinh đẹp kia nhìn ra manh mối nào đó.
Đúng lúc này, Lục Triệt khụ một tiếng.
Lục Từ lúc này mới nhớ tới đại ca nhà mình còn đang ở bên cạnh, vội vàng thu hồi tầm mắt, không nhìn đến cô nữa.
Nhưng mà, trong lòng hắn vẫn là một phen mất mác.
Vân Thanh Thanh đứng cạnh Lục Triệt, tiểu hệ thống nói: "Vốn là nam chủ có vận khí thêm thân, sau này còn có thể trở thành sủng thần của tân đế...... Thái độ của cô đối với hắn vẫn nên tốt một chút."
"Ta không thích loại nam chủ ngựa giống." Vân Thanh Thanh nói, "Bọn họ thân là nam chủ, vì cái gì mà tất cả nữ nhân đều yêu hắn đến yêu đến điên cuồng, tình nguyện vì bọn họ mà chết cũng không nguyện có cuộc sống của chính mình, dựa vào cái gì? Sau khi nguyên chủ chết, hắn có hỏi đến nguyên chủ một câu nào không?"
"Chưa từng." Tiểu hệ thống xem xét cốt truyện một chút, phát hiện nam chủ Lục Từ thật đúng là đối với cái chết của "Vân Thanh Thanh" không có điều gì tiếc nuối, thậm chí một câu "Thật đáng tiếc " cũng không có, quay đầu lại ám muội với nữ nhân khác.
Sau khi "Vân Thanh Thanh" chết, còn có một nữ phụ khác bị hắn dụ dỗ, nhưng mà bởi vì thái độ do dự của nam chủ đối với nàng, nàng liền lựa chọn tự sát.
Đây là một con ngựa giống ghê tởm, vô luận là nữ chủ hay là nữ phụ, không một nữ nhân nào có thể thoát được vận mệnh như vậy.
Không yêu nam chủ, vậy đi tìm chết đi.
Cho nên, Vân Thanh Thanh không nghĩ sẽ cấp cho Lục Từ mặt mũi gì.
Cô là tới xoát độ hảo cảm của Lục Triệt, loaị bỏ giá trị hắc hóa của hắn, chỉ cần lấy lòng Lục Triệt là được, cô mới mặc kệ Lục Từ nghĩ như thế nào.
Trong lòng cô vừa mới nghĩ xong, thì trưởng bối đã vào tới phòng khách rồi, Vân Thanh Thanh và Lục Triệt cùng nhau đi vào.
Sau khi bước vào cửa, Lục Triệt đi phía trái cô di động một bước nhỏ, cùng cô tách ra một khoảng cách riêng biệt.
Vân Thanh Thanh nghi hoặc mà nhìn hắn, Lục Triệt nghiêng đầu, thản nhiên liếc cô một một cái, trong con ngươi dường như có thâm ý.
Nhìn thấy tân lang tân nương hai người bằng mặt không bằng lòng, An Nam hầu phu nhân cười đến phá lệ vui vẻ, sau khi uống xong tách trà kính mẹ chồng, An Nam hầu phu nhân lôi kéo tay Vân Thanh Thanh, tự tay đeo vòng ngọc huyết phượng lên cổ tay cô.
"Này là con dâu cả của ta, ôn nhu hiền thục, tú ngoại tuệ trung." An Nam hầu phu nhân hướng đám nữ quyến vừa khen vừa nói, mấy vị nữ quyến này đều là em dâu của An Nam hầu phu nhân, trên người không có cáo mệnh, đương nhiên làm việc cho An Nam hầu phu nhân, giống như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Có An Nam hầu phu nhân làm chỗ dựa, đám người thúc thúc, bá bá, thẩm thẩm thay đổi cách thức lấy lòng Vân Thanh Thanh, làm cho cô sinh ra cảm giác chính mình làm cho vạn người mê luyến.
Vân Thanh Thanh yên lặng chửi bới trong lòng, ngươi có gặp qua nữ tử nào ôn nhu hiền thục, tú ngoại tuệ trung vì yêu mà nhảy hồ không hả?
"Cơm nước đã chuẩn bị xong, chúng ta cùng nhau dùng bữa đi." An Nam hầu phu nhân mời mọi người ngồi vào chỗ.
Bởi vì chỉ là gia yến nhỏ, An Nam hầu phủ nhân khẩu không nhiều lắm, mọi người liền ngồi trên cùng một bàn ăn cơm.
"Mười ngày sau bệ hạ sắp tổ chức săn bắn mùa thu, con đi theo cần phải thi triển tài nghệ, giành lấy vẻ vang cho phụ thân con." An nam hầu phu nhân kỳ vọng mà nhìn sang Lục Từ.
Hoàng đế bổn quốc trọng võ, hàng năm đều ở cuối mùa thu tổ chức vây săn, đến lúc đó hoàng đế lại mời con nối dòng của tất cả đại thần cùng tham gia, từ trong đó tuyển chọn nhân tài.
Vân Thanh Thanh nhớ rõ, vốn là trong lần săn bắn mùa thu này Lục Từ sẽ đạt được vị trí thứ nhất, trở thành thị vệ thân tín của hoàng đế, mà Lục Triệt cũng trong lần này gặp phải một lần bị ám sát nguy hiểm.
Bởi vì tình hình thu săn lúc ấy đặc biệt phát sinh động đất, Lục Triệt cùng hộ vệ thất lạc nhau, hắn một người bị thích khách một đường đuổi giết, cửu tử nhất sinh, sau lần đó, hắn liền hoàn toàn dấn thân vào trận doanh của phản vương.
Đãi ngộ của nam chủ và nhân vật phản diện, chính là khác nhau một trời một vực.
"Mẫu thân, con nhất định sẽ làm cho phụ thân và gia tộc được vẻ vang." Lục Từ vỗ vỗ ngực, mặt đầy hồng quang, tự tin nói.
"Hầu gia, Triệt nhi sợ lạnh, bãi săn gió lớn, Triệt nhi liền không cần cùng người ra bãi săn." An Nam hầu phu nhân từ ái nhìn Lục Triệt, ôn nhu nói.
Nghe An Nam hầu phu nhân nói như vậy, An Nam hầu nặng nề đặt đũa xuống, cau mày nhìn Lục triệt, mắng: "Nàng chính là quá nuông chiều hắn! Xem hắn bị nàng nuông chiều thành cái dạng gì! Đường đường một nam tử hán, vai không thể khiêng tay không thể xách cũng không sao, suốt ngày ốm yếu ở trong phòng ngay cả ra gió cũng không được? Sợ là ngay cả một cái nữ nhân cũng không bằng!"
Tổ tiên An Nam hầu dùng võ lập nghiệp, nhờ quân công đạt được hầu tước, bởi vậy, An Nam hầu thích nhất con trai thứ sinh long hoạt hổ, mà đứa con cả ôn nhuận thư sinh, lại làm hắn thập phần chán ghét.
Bỗng dưng bị An Nam hầu thóa mạ một trận, khóe miệng Lục Triệt hơi hơi nhếch, trong con ngươi đen kịt rét lạnh một mảnh.
Tiểu hệ thống ở trong đầu Vân Thanh Thanh thông báo: "Giá trị hắc hóa +1, hiện tại 90."
Không nghĩ tới giá trị hắc hóa không giảm trái lại còn tăng lên, Vân Thanh Thanh thiếu chút nữa bị tức đến ngã ngửa.
Lục Triệt cái gì cũng chưa làm, cha mẹ hắn một câu liền hủy bỏ tư cách tham gia thu săn của hắn, chụp cho hắn cái mũ không đáng mặt trượng phu!
Tuy rằng Vân Thanh Thanh biết Lục Triệt có biện pháp tham gia thu săn, sau đó còn hung hăng vả mặt kế mẫu, nhưng mà cô vẫn như cũ không thể chịu được nguyên nhân bởi vì cha mẹ hắn bất công, làm cho hắn gia tăng giá trị hắc hóa.
Vân Thanh Thanh buông đũa xuống, hướng An Nam hầu nói: "Phụ thân, uy vũ đanh thép thì chính là nam tử hán, vậy mấy văn thần kia có dũng có mưu, bọn họ không phải nam tử hán, không phải trụ cột nước nhà sao?"
An nam hầu không nghĩ tới Vân Thanh Thanh chen vào nói, theo ý tứ của nàng liền nhân tiện nói: "Tuy rằng ta thân là võ quan, nhưng ta vẫn kính trọng những văn thần dốc sức phục vụ vì nước nhà, bọn họ mới là trụ cột nước nhà chân chính, không có bọn họ, triều đình ta không thể thịnh vượng được như bây giờ."
"A?" Vân Thanh Thanh nâng má, cười tủm tỉm nói, "Phu quân từng trúng tuyển giải Nguyên trong kỳ thi hương, nếu không phải bởi vì trên đường gặp trì hoãn, nói vậy cũng sẽ trở thành một trong những văn thần trong triều. Dựa theo lời phụ thân mới vừa nói, phu quân chính là nam tử hán chân chính, là trụ cột nước nhà của triều đình ta."
Năm đó Lục Triệt không tham gia thi hội thành công, vẫn là do nguyên chủ quá cố sắp đặt tai nạn trên đường hắn xuất môn.
Lời ấy rơi xuống, trên mặt An Nam hầu phu nhân hiện lên vẻ khiếp sợ, ngay cả bả vai cũng run lên nhè nhẹ, vài vị thân thích cũng sửng sốt tại chỗ.
Chỉ có Lục Triệt, ánh mắt hắn nhìn về phía Vân Thanh Thanh, hơi nghi hoặc, còn có vài phần tìm tòi nghiên cứu.
An Nam hầu nhìn về phía Lục Triệt, ánh mắt biến đổi, hắn thiếu chút nữa quên là con cả hắn năm đó đạt được giải Nguyên, nếu không phải bởi vì ngoài ý muốn, Lục Triệt sớm đã làm quan.
"Nếu đã như thế, ngươi liền đi tham gia thu săn, xem có thể bắt lấy cơ hội hay không. Con dâu, ngươi cũng cùng đi với hắn, nói chuyện với mấy phu nhân nhà khác nhiều lên." An Nam hầu không có tin tưởng quá lớn đối với Lục Triệt, cuối cùng còn không yên lòng mà giao phó một câu, "Đừng có làm xấu mặt ta."
An Nam hầu đối với Lục Triệt không có gì mong đợi, không mong hắn có thể kiếm được một cái chức quan, chỉ cần hắn đừng gây chuyện là được.
Lục Triệt không quan tâm hơn thua, thản nhiên đáp ứng một câu: "Được."
An Nam hầu phu nhân chỉ cảm thấy vòng ngọc huyết phượng trên tay Vân Thanh Thanh phá lệ chói mắt, bà ta chớp chớp mắt, lại nghĩ ra một kế, hướng An Nam hầu nói: "Hầu gia, ta thật sự lo lắng thân thể của Triệt nhi......"
"Gần đây thân thể phu quân rất tốt, có ta chiếu cố phu quân, công công bà bà (*) liền yên tâm đi." Vân Thanh Thanh ôn nhu cười nói, vẫn tiếp tục duy trì "Ôn nhu hiền thục, tú ngoại tuệ trung" không ai lung lay được.
(*) công công/ bà bà: cha chồng/ mẹ chồng
An Nam hầu phu nhân thiếu chút nữa nghiến gãy cả răng.
Con dâu đây là làm sao vậy?
Vì cái gì trước đây một lòng bất hòa đối phó Lục Triệt, ngược lại giờ còn giúp hắn tăng thể diện?
An Nam hầu vỗ vỗ mu bàn tay An Nam hầu phu nhân, nói: "Việc này đã định, nàng bớt đau lòng hắn một chút, đại trượng phu sẽ chịu nhiều phong sương (*)."
(*) phong sương: gian nan vất vả
Lúc này Lục Từ cũng cố tình sáp tới: "Mẫu thân, người cứ yên tâm đi, con cũng sẽ chiếu cố đại ca thật tốt."
An Nam hầu phu nhân chỉ có thể mặt như đưa đám mà đáp ứng.
Cùng bọn họ ăn xong, Vân Thanh Thanh trở lại phòng mình, mệt đến vừa ngã đầu liền ngủ như chết.
Đợi đến khi tỉnh lại, đã là sau giờ ngọ, cô ở trong phòng đợi cho tới đêm khuya, Lục Triệt vẫn như cũ không thấy bóng dáng.
Vân Thanh Thanh lo lắng hắn lại muốn ra ngoài làm sự tình gì đó.
Đáng tiếc, hiện giờ cô cùng Lục Triệt vẫn chưa thân thiết, không có biện pháp khuyên hắn đừng cấu kết với phản vương.
"Mỗi ngày thần long thấy đầu không thấy đuôi, may mắn là cô đã gả đến nhà hắn, nếu không, nhiệm vụ liên hoàn sẽ không thực hiện được." Vân Thanh Thanh như vậy suy nghĩ, không nghĩ tới lại ngủ thiếp đi.
Buổi tối, cô nằm trên giường thành hình chữ X, chăn bị đạp tới rơi trên đất, có người khinh thủ khinh cước (*) vào phòng, giúp cô đem chăn đắp lại, sau đó đóng cửa đi ra.
(*) khinh thủ khinh cước: nhẹ chân nhẹ tay
Đoạn thời gian kế tiếp này, hai người trừ bỏ cùng nhau lại mặt (*), liền không có gặp lại.
(*) lại mặt (vợ chồng về nhà bố mẹ vợ sau ngày cưới)
Cách ngày thu săn ngày càng gần, Vân Thanh Thanh sai người chuẩn bị cho mình một bộ kỵ trang(*) đặc chế, lại chọn ra mười tên hộ vệ thân thủ nổi trội.
(*) kỵ trang: y phục dùng để cưỡi ngựa
Đến ngày thu săn, Vân Thanh Thanh cùng Lục Triệt, Lục Từ cùng nhau đến trước bãi săn bắn.
Lục Triệt cùng các nam nhân khác cùng một chỗ, Vân Thanh Thanh thì cùng một chỗ với nhóm nữ quyến. Nhóm nữ quyến đa phần không cưỡi ngựa, chỉ ngồi ở trên đài quan sát, ăn uống, nói chuyện phiếm.
Vân Thanh Thanh biết Lục Triệt sẽ không gặp chuyện bỏ mình, nhưng cô vẫn phá lệ lo lắng hắn gia tăng giá trị hắc hóa.
Chờ đám nam nhân rời khỏi, cô gọi người dắt ngựa đến, chuẩn bị trộm đi theo Lục Triệt.
May mắn nguyên chủ là người biết cưỡi ngựa, đợi sau khi Vân Thanh Thanh lên ngựa, hơi điều chỉnh một chút liền quen với nó.
Hôm nay cô một thân kỵ trang đỏ thẫm ôm sát, chân mang giày da hươu, trên đầu đơn giản búi tóc lên, dùng cây trâm trân châu màu hồng mà cố định, cô cưỡi ngựa chạy như bay, vài sợi tóc rớt lại phía sau phần phật phiêu động, tư thế oai hùng hiên ngang, vẻ mặt hào hứng.
Trên tay cô làm bộ làm tịch cầm theo cung, mang theo mười mấy tên hộ vệ, hướng về phía vừa nãy Lục Triệt mới rời khỏi mà đi.
Đuổi theo gần một canh giờ, cô rốt cuộc cũng tìm được Lục Triệt ở trong sơn cốc bên ngoài khu vực săn bắn.
Chẳng qua tình cảnh hiện tại của Lục Triệt không được tốt lắm, lúc này, một đám hắc y nhân cùng hộ vệ của hắn đang đánh nhau ở một bên, Vân Thanh Thanh đếm đếm, số hắc y nhân lại có không ít, có tận bốn mươi người.
Trong cốt truyện, đuổi giết Lục Triệt chỉ có ba bốn người mà thôi, lúc này An Nam hầu phu nhân vì để giết Lục Triệt, thế mà lại bỏ hết vốn liếng!
Vân Thanh Thanh hít một ngụm khí lạnh, sợ Lục Triệt bị thương khi đang đánh nhau, vội vàng nói với hộ vệ của mình: "Đừng có thất thần, nhanh đi cứu hắn!"