Edit by: Thú nhỏ
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ở thế giới thứ nhất, lễ cưới của Vân Thanh Thanh và Lục Triệt diễn ra hoàn chỉnh, thế giới thứ hai nghi thức thành hôn của cô và Triệu Triệt được cử hành ở trong cung, lễ nghi vô cùng rườm rà, hai người hầu như mệt đứt hơi.
Mà ở thế giới này, lễ cưới của bọn họ là lễ cưới nhỏ vùng sông nước, tuy rằng không lớn, nhưng cũng làm cho người ta cảm thấy nhẹ nhàng, hạnh phúc.
Đội thuyền đón dâu vốn là xuất hành sau bữa cơm trưa, giờ cơm tối thì đến nơi, kết quả Lâm Triệt chỉ lo chạy đến chỗ Vân Thanh Thanh, vừa đến bữa trưa thì đội thuyền đã vội vàng đến chỗ biệt viện ước định.
"Tân lang đến đón tân nương, lễ vật gồm sáu mâm, một đôi gà, hai con cá, hai vò rượu, hai cái chân giò, hai cái bánh hấp...... Trên thuận dưới hòa, thành đôi thành cặp!"
Vừa tới nơi, hắn liền giục người đem tiệc tối bưng lên, cùng chư vị hương thân uống rượu, sau đó lại qua loa kết thúc tiệc rượu, sai người đánh trống khua chiêng đón tân nương lên thuyền.
Qua ba tiếng chiêng, Lâm Triệt chờ mong mãi cuối cùng cũng đợi được Vân Thanh Thanh bước ra.
Dựa theo lễ nghi, Vân Thanh Thanh phải được cô cô hoặc tẩu tử của Lâm Triệt dìu ra, có thể bởi vì toàn bộ người của Lâm gia đã mất, Lâm Triệt liền tự mình ôm cô ra.
Trở lại thuyền đón dâu, Vân Thanh Thanh và Lâm Triệt bái Thiên Địa xong, lại bị hắn kéo trở lại trên thuyền hỉ.
Hai người ngồi trên thuyền hỉ, Lâm Triệt xốc mành che lên, kéo cô qua ngồi bên cửa sổ, nói: "Thuyền này sẽ lượn một vòng quanh trấn, vừa vặn cho nàng giải sầu."
Khăn hỉ trên đầu còn chưa được vén lên, hai tay Vân Thanh Thanh căng thẳng, nắm chặt lại một hồi, lại kéo tay hắn, viết vào lòng bàn tay hắn: Bà mai không phải đã nói là ở nhà......
Ý của bà mai là, bái Thiên Địa xong sẽ đưa vào động phòng, kết quả ngớ ra là Lâm Triệt ở trước mặt tất cả mọi người ôm cô ra khỏi phòng tân hôn, trở lại trên thuyền hỉ.
"Để thuyền hỉ lượn một vòng quanh trấn, vừa vặn náo nhiệt một chút." Lâm Triệt sai người tiếp tục khua chiêng gõ trống, thổi kèn Xô-na, bây giờ còn chưa vào đêm, Vân Thanh Thanh lại bị giam trong nhà nhiều ngày như vậy, nếu như hai người trực tiếp trở về phòng tân hôn, chẳng phải là cảnh tượng nào nàng cũng đều không thấy được?
Lâm Triệt tuy rằng cũng gấp động phòng, nhưng hắn càng để ý để cho nàng hưởng thụ đầy đủ lễ cưới của bọn họ, nhìn kinh hỉ hắn mang đến cho nàng.
"Ta trước mở khăn hỉ ra đã." Lâm Triệt cầm lấy một cái cân đòn, đẩy khăn hỉ ra.
Nói thật, Vân Thanh Thanh kỳ thực rất căng thẳng, ở thế giới thứ nhất, lúc hắn chọn khăn hỉ cho cô, hai người còn là quan hệ kẻ thù, bây giờ hai người cùng nhau thành hôn, đột nhiên khiến người ta cảm thấy rất mới mẻ.
Quả nhiên, sau khi đẩy khăn hỉ ra, Vân Thanh Thanh da trắng như tuyết, môi đỏ như lửa, đôi mắt như nước trong hồ mùa thu, trong mắt Lâm Triệt đều là kinh hỉ.
Cổ họng hắn hơi động, âm thanh đột nhiên có chút khàn khàn, nhỏ giọng nói: "...... Ta không nên mang nàng ra khỏi thuyền, chúng ta nên trực tiếp động phòng mới phải."
Vân Thanh Thanh trong nháy mắt đỏ mặt, e lệ đến không được, dùng sức nện cho hắn một cái.
Ban ngày ban mặt, động phòng cái quỷ gì, hắn sốt ruột tới đón hôn cho đã, trời lúc này còn chưa tối nữa.
Lời này nếu như truyền đi, cô thực sự là đến cửa cũng không dám ra.
Lâm Triệt nắm lấy đôi tay nhỏ bé của cô, lôi kéo cô ngồi bên cửa sổ, cùng cô ngắm cảnh tượng ngoài thuyền.
Phong tục tập quán của Châu Trang trấn cởi mở, Vân Thanh Thanh trốn sau cửa sổ nhìn ra bên ngoài, cũng không tính là chuyện gì quá to tát.
Thuyền hỉ còn đang diễn tấu sáo và trống, dân chúng bên bờ sông thấy thuyền hỉ tới dồn dập phất tay chúc phúc hai người, Lâm Triệt sai người ném trái cây cho đám người bên bờ sông, không ít hài tử cướp được kẹo, miệng đều cười đến xiêu vẹo.
Đang lúc này, chỉ nghe âm thanh tựa như tiếng sấm "Ầm ầm ầm" từ bên ngoài truyền đến, Vân Thanh Thanh cực kỳ vui vẻ, thò nửa cái đầu ra, ra sức nhìn về phương hướng âm thanh phát ra.
Bên cạnh cầu có một nhóm người đang dùng pháo sáng.
Cầu nối ở Châu Trang trấn rất nhiều, lúc thuyền hỉ đi qua cầu nối, người giàu có sẽ tìm người bắn pháo sáng, lấy đó trừ tà, Lâm Triệt vẫn luôn tài đại khí thô, lúc đón dâu hắn đã bắn một lần rồi, vào lúc này lại sai người bắn lại lần nữa cho Vân Thanh Thanh xem.
Đôi mắt đen láy của Vân Thanh Thanh nhìn thẳng, Lâm Triệt bỗng nhiên kéo cô về bên cạnh, một tay nhéo lấy má cô, hỏi: "Pháo này bắn đẹp không, nhìn có vui không?"
Vân Thanh Thanh không nhận ra được cái gì không đúng, không chút nghĩ ngợi đã gật gật đầu.
"Nàng đó con nhóc lừa đảo này." Lâm Triệt đối với cô lắc lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài, nói, "Nàng ngày đó sợ sét đánh, chính là giả bộ?"
Nụ cười Vân Thanh Thanh nhất thời cứng đờ, nghĩ thầm, toang rồi.
Lúc đó cô vì trà trộn vào phòng của Lâm Triệt, giả vờ sợ sấm đánh.
Không khí đột nhiên trở nên rất yên tĩnh.
Con ngươi Vân Thanh Thanh chuyển động, đột nhiên cảm giác thấy mình bị câm là một chuyện rất may mắn, Lâm Triệt coi như bắt được nhược điểm của cô, cô cũng không sợ, bởi vì cô không nói ra được, cũng không có cách nào giải thích.
Ngược lại, bọn họ đã thành hôn rồi, còn có thể làm gì được.
Lâm Triệt nhìn bộ dáng bách độc bất xâm của cô, thực sự là không có cách nào làm khó cô.
Sau khi hắn buông lỏng cô ra, suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nhướng mày, nói: "Thì ra sớm như vậy nàng đã yêu ta."
Vân Thanh Thanh vội vàng quay đầu trở lại, làm bộ xem cảnh sắc bên ngoài.
Lúc này, thuyền của bọn họ đã đi đến sông Bạch Hiện, nơi này là nơi đầu tiên bọn họ đi thuyền.
"Nàng đang sợ cái gì?" Lâm Triệt bỗng nhiên nhịn không được bật cười, kéo cô trở lại lần nữa, siết chặt trong lòng mình, "Nàng yêu ta, còn không dám thừa nhận sao?"
Lâm Triệt ngoài miệng nói như thế, trong lòng lại âm thầm hối hận chính mình phát hiện quá muộn, dọc theo đường đi nhận không biết bao nhiêu dằn vặt như vậy.
Có điều, cũng may cuối cùng bọn họ cũng đi cùng nhau.
Vân Thanh Thanh bị hắn siết đến toàn thân nóng lên, con ngươi hướng ra ngoài cửa sổ nhìn xem, ra hiệu bên bờ sông còn có người.
Ai ngờ Lâm Triệt lại kéo mành, nắm lấy ót cô, ánh mắt đen tối, sâu xa nói: "Bên ngoài trời sắp tối rồi, trên bờ người cũng đều đi rồi, có gì phải sợ?"
Nếu không phải được hắn nhắc nhở, Vân Thanh Thanh hoàn toàn không phát hiện người bên ngoài đã không còn nữa.
Cảm thấy nhiệt độ trên thuyền nhanh chóng tăng cao, cô đột nhiên cảm giác được một tia không đúng, nhanh chóng đưa tay sờ sờ phía dưới đệm, liền phát hiện có gì đó sai sai.
Đệm phía dưới bọn họ rất dày, lại hướng về bên cạnh kéo một cái, cô thậm chí còn móc ra được một cái khăn......
Như là bị điện giật vậy, Vân Thanh Thanh bỗng nhiên giật mình.
Hắn cũng không phải là muốn ở đây động phòng chứ?!
Nhìn sắc mặt Vân Thanh Thanh từ trắng chuyển sang hồng, cuối cùng đã biến thành đỏ rực, Lâm Triệt cúi đầu, kề sát bên tai cô, dùng giọng khàn khàn nói với cô: "Chính là chuyện nàng đang nghĩ tới đó."
Ta nghĩ cái gì chứ! Ta không hiểu!
Vân Thanh Thanh lắc đầu như trống bỏi, kinh ngạc đến bò loạn trên thuyền một trận, giống như con mồi nhỏ vừa bị bắt đang giãy dụa.
Lâm Triệt cười đến đặc biệt sung sướng, đưa tay liền đè cô xuống, sau đó lại duỗi tay vuốt nhẹ trên eo cô, chiếc thắt lưng của hỉ phục như một món đồ kém chất lượng trong nháy mắt liền lỏng ra.
Bị động tác thành thục của hắn làm cho sửng sốt, Vân Thanh Thanh không dám cử động nữa.
Lâm Triệt dường như nhận ra được suy nghĩ của cô, mỉm cười nói: "Y phục này là ta làm cho nàng, ta đã cẩn thận nhìn qua rất nhiều lần."
Thời điểm hắn nhìn cô, mặc dù là đang cười, nhưng đôi mắt đã chìm trong u tối, lúc này lại toát ra ánh sáng mờ nhạt khiến Vân Thanh Thanh có một loại cảm giác bị mãnh thú nhìn chằm chằm.
"Thuyền hỉ này chỉ lớn nhiêu đó, nàng có thể chạy đi đâu?" Lâm Triệt giơ tay lên, ném thắt lưng của cô ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy thắt lưng xuyên qua mành, trong nháy mắt bay ra ngoài.
Sau đó, ngoài thuyền vang lên tiếng nước rất nhẹ.
Không chờ cô tiếp tục phản ứng, Vân Thanh Thanh chỉ là hai tay che một hồi, hỉ phục cũng trong nháy mắt không thấy, bị lột đến chỉ còn sót lại quần áo trong.
Cũng may Lâm Triệt không phát điên đem ném hỉ phục đi, hỉ phục dùng thành phẩm rất cao chế tác thành, nếu như bị người khác nhặt được, người kia có thể phát tài rồi.
Giữa lúc hồn cô đang trên mây, đột nhiên cảm thấy cả người mát lạnh, ngẩng đầu nhìn lại, trong tay Lâm Triệt đã cầm quần áo trong của cô rồi.
Không chờ cô đưa tay cản, Vân Thanh Thanh liền trơ mắt nhìn hắn ném quần áo trong của cô ra ngoài......
Chỉ còn cái yếm bị sót lại, hắn không vứt đi, nhét vào trong góc.
Vì lẽ đó, cô hiện tại trên căn bản là đang ở trong trạng thái đi lại không cần bận tâm vướng víu......
Trong đầu Vân Thanh Thanh hét lên một trận rít gào, bị dọa chui vào trong chăn.
Lâm Triệt hôm nay là điên rồi sao?
Nhất định phải vây chết cô trên chiếc thuyền này?
Vân Thanh Thanh không thể trốn đi đâu được, cũng không thể tránh khỏi, cô trốn trong chăn run lẩy bẩy, một trận âm thanh huyên náo qua đi, Lâm Triệt không khách khí chút nào vén chăn lên, chính mình cũng lăn tới.
"Ký chủ, ta tắt máy trước đây." Tiểu hệ thống đột nhiên mở miệng nói, âm thanh mang theo một luồng ngượng ngùng nhàn nhạt.
Nó vẫn là một hệ thống thuần khiết, tại sao nó luôn cùng chủ nhân trải qua những chuyện như vậy cơ chứ.
Tiểu hệ thống bưng gương mặt đã biến thành màu đỏ của nó, không dám nhìn tới hình ảnh khiến người ta chảy máu mũi phía sau nữa.
"Ngươi sao giờ mới tắt máy! Mới vừa rồi...... Ưm......"
Vân Thanh Thanh mới vừa ở trong đầu cùng tiểu hệ thống nói chuyện, ai biết Lâm Triệt đột nhiên tập kích, đưa những lời còn sót lại đều chặn trở về.
Một tiếng "Bíp", tiểu hệ thống trực tiếp rút nguồn điện.
"Đang suy nghĩ cái gì, lúc này rồi còn thất thần?" Lâm Triệt thu hút sự chú ý của cô lại, bỗng lên lật người lên trên, toàn bộ thuyền như bị chìm xuống xuống vậy.
Vân Thanh Thanh giơ hai tay đẩy hắn một hồi, phát hiện căn bản không đẩy được.
Cô lẩm bẩm một hồi, vừa chuẩn bị trốn sang bên cạnh, không nghĩ tới cô chỉ là nhẹ nhàng nghiêng qua một cái, thuyền vậy mà nghiêng về phía bên trái, như là muốn lật, sợ đến mức cô lập tức không dám động nữa.
Lâm Triệt chống một tay, dù bận vẫn ung dung nhìn Vân Thanh Thanh đang hoảng loạn luống cuống, bỗng nhiên nở nụ cười tà khí: "Không nên lộn xộn, thuyền sẽ lật."
Vân Thanh Thanh nhất thời khóc không ra nước mắt, cái cảm giác lật thuyền vừa rồi kia thực sự rất đáng sợ.
Cô đột nhiên cảm thấy phòng luyện độc so với thuyền hỉ có thể lật bất cứ lúc nào còn đỡ hơn......
Cô không lộn xộn nữa, Lâm Triệt bỗng nhiên vùi đầu, ghé vào bên tai cô: "Câu nói kia của ta, còn giữ lời."
Giọng hắn rất trầm, so với…'Tuyết Hạ Hương' còn muốn say lòng người hơn.
Vân Thanh Thanh đần độn mà nghe, có chút không rõ ra sao.
"Ta đã từng nói rồi, ‘Ta muốn hung hăng dằn vặt nàng’, nàng còn nhớ chứ?" Hắn đột nhiên nắm hai tay cô, cùng mười ngón tay đan chặt, nương theo câu nói này, thuyền lại mạnh mẽ chìm xuống, hai người đều là hít vô một hơi.
Vân Thanh Thanh suýt chút nữa cắn nát môi mình, trong nháy mắt, nước mắt không kiềm chế được chảy xuống.
Lâm Triệt vẫn còn có tinh lực nói tiếp, hắn lắng nghe tiếng thở của cô, cắn răng nói: "Dằn vặt nàng, cả đời."
Vân Thanh Thanh nhất thời lệ rơi đầy mặt, nước mắt chảy tới bên tóc mai, thấm ướt gối sau cổ.
Thuyền hỉ đong đưa, khiến người ta như rơi vào giữa không trung, trong lòng Vân Thanh Thanh sinh sợ hãi, không thể làm gì khác hơn là liều mạng tiến tới, cùng hắn cập kề đến vô hạn.
Đèn lồng trên thuyền hỉ cũng đong đưa, ánh đèn lay động khiến cô choáng váng, lại là một trận mê loạn, mắt cô không khỏi nổ đom đóm.
Cô khó khăn rút tay mình ra, che mắt.
"Ngoan." Hắn bỗng nhiên nâng tay, bắt lấy tay cô kéo lên đỉnh đầu, cúi đầu lau đi nước mắt nơi khóe mắt cô, "Để ta nhìn nàng một chút."
Thanh âm hắn rất ôn nhu, động tác lại không hề ôn nhu chút nào.
Nương lấy thời gian từng bước trôi qua, mũi Vân Thanh Thanh cũng đều khóc đỏ lên, trong đôi mắt càng là một mảnh hơi nước.
Trong mắt Lâm Triệt, nhìn vô cùng đáng thương, rồi lại câu dẫn lòng người ta ngứa ngáy khó nhịn, cả người hắn đều phát điên lên rồi, chỉ muốn đối với nàng tàn nhẫn hơn nữa.
Tối nay nàng xinh đẹp như vậy, hắn làm sao có thể cam lòng bỏ qua?
Hắn hận không thể cả đời đều nhìn nàng như vậy, khiến nàng vĩnh viễn không thể rời khỏi tầm mắt của hắn.
Thuyền hỉ ở trên mặt sông Bạch Hiện một đường bình tĩnh đi, nhưng hai người trên thuyền lại như mưa rền sóng dữ, thân thuyền bị nước dâng lên, sau đó lại bị đánh xuống, trải qua một lần lại một lần chìm chìm nổi nổi, mãi đến tận đêm khuya, thuyền hỉ mới an tĩnh lại.
Đợi đến lúc thuyền hỉ đứng vững, Vân Thanh Thanh đã triệt để gân mỏi lực kiệt.
Cô nghe tiếng nước chảy bên ngoài, cả người mệt như vũng bùn, nhẹ nhàng "Hừ" một tiếng, quay đầu liền ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, lúc Vân Thanh Thanh tỉnh lại mặt trời cũng đã lên cao rồi.
Lâm Triệt ăn mặc chỉnh tề, trên người thay một bộ y phục đen như thường ngày. Lúc này hắn đang ngồi bên cạnh, thấy cô tỉnh lại, hắn cẩn thận từng li từng tí nâng người dậy, như là nâng một lọ hoa dễ vỡ, hỏi: "Thanh Thanh, nàng cảm thấy thế nào?"
Hắn lại vẫn không biết ngại mà hỏi cô cảm thấy thế nào à?
Vân Thanh Thanh toàn thân đau nhức, cả người cũng như nhũn ra, cô giơ ngón tay, vô lực chỉ ra ngoài thuyền: Ta muốn về nhà.
"Chúng ta đã tới trước cửa Bụi Mộc Đường rồi." Khóe môi Lâm Triệt vẫn không hạ xuống được, đưa tay liền chuẩn bị ôm cô nói, "Ta ôm nàng về."
Vừa nghe đến sẽ bị ôm ra ngoài, Vân Thanh Thanh bị dọa cả người đều thanh tỉnh.
"Bụi Mộc Đường" không có cửa sau, chỉ có một cửa lớn ở tiền sảnh, Lâm Triệt vậy mà định ở trước mặt mọi người, cứ như vậy ôm cô ra?!
Không không không!
Vân Thanh Thanh ôm chăn, sống chết không chịu ra ngoài.
Lâm Triệt liều mạng nhịn cười, hỏi cô: "Vậy nàng có thể đi bộ được sao?"
Vân Thanh Thanh cố gắng nhấc chân lên, phát hiện hai chân mềm nhũn như mì sợi, phỏng chừng đi cần một bước là đã ngã sấp mặt.
Cô tiếp tục viết lên lòng bàn tay hắn: Vậy ở lại đến tối, ta nghỉ ngơi một chút.
Ai biết Lâm Triệt lại lắc đầu một cái, quả quyết cự tuyệt nói: "Không được, nàng nhất định phải trở về tắm rồi ăn chút gì đó."
Vân Thanh Thanh ra mồ hôi cả tối, nếu ở lại trên thuyền đến tối, nhất định sẽ cảm lạnh sinh bệnh.
Nghe Lâm Triệt nói vậy, Vân Thanh Thanh cũng phát hiện rất không thoải mái, khắp người từ trên xuống dưới đều bị lưu lại không ít dấu vết, đặc biệt còn rất dính......
"Ta vừa mới nhìn rồi, trên đường thật sự không có ai. Nếu nàng lo lắng, ta trước hết để Ngô bá vào cửa tránh một chút." Lâm Triệt vén rèm, liếc mắt nhìn, phát hiện tiền sảnh "Bụi Mộc Đường" chỉ có mỗi Ngô bá đang ngồi.
Vân Thanh Thanh cắn răng, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đáp ứng.
Lâm Triệt đuổi Ngô bá đi xong, lại lần nữa lên thuyền, hắn trước tiên dùng chăn đệm cuốn Vân Thanh Thanh lại, sau đó ôm người ra ngoài.
Vân Thanh Thanh đem mặt chôn thật sâu trong chăn, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Cô nghĩ thầm, thanh thiên bạch nhật thế này, cô lại bị cuốn trong chăn ôm trở về......
Quá xấu hổ.
Lâm Triệt ôm cô xuyên qua tiền sảnh, vừa tới sân sau, Đường Vân Thanh đang từ trong phòng mình đi ra, hắn nhìn thấy trong tay Lâm Triệt ôm một cái chăn, nhanh chân tiến lên cản đường Lâm Triệt, cười đánh một tiếng bắt chuyện: "Lâm huynh, huynh đi phơi chăn sao?"