Edit by: Thú nhỏ
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Lâm Triệt hét lớn một tiếng xong, sau đó nhanh như gió đến bên cạnh Vân Thanh Thanh.
Hắn một phát bắt được tay Vân Thanh Thanh, bỏ qua hết mọi lễ tiết, quay về phía Đường Vân Thanh tức giận: "Vân Thanh, sao huynh lại vô lễ với nàng!"
Lúc này, Vân Thanh Thanh chưa từng thấy sắc mặt Lâm Triệt đen đến như vậy, nơi huyệt thái dương hắn nổi lên gân xanh, trong mắt lửa giận hừng hực, như một con thú hoang đang giận giữ.
Vẻ mặt kinh khủng này Vân Thanh Thanh đã từng thấy qua, là khi Lâm Triệt vọt vào phòng Lưu Thiện, khi hắn chém chết Lưu Thiện.
Trong lòng Vân Thanh Thanh hồi hộp, thầm nghĩ Lâm Triệt không phải là bất mãn đến mức muốn giết Đường Vân Thanh đấy chứ?
Đường Vân Thanh bị uy thế hung tàn của Lâm Triệt áp tới, nửa ngày vẫn chưa phản ứng lại được, hắn lắp ba lắp bắp nói: "Lâm, Lâm huynh, ta chưa từng vô lễ với Vân cô nương."
"Ta rõ ràng nhìn thấy ngươi đối với nàng, ngươi đối với nàng......" Lâm Triệt nói không được nữa, mạnh mẽ hất cổ tay Đường Vân Thanh ra.
Đường Vân Thanh lúng túng lau mặt, còn muốn tiếp tục giải thích: "Ta chỉ là xem bệnh cho Vân cô nương thôi......"
Lâm Triệt nghiến răng nghiến lợi, oán hận nói: "Xem bệnh? Ta không tin!"
Vốn hắn cho rằng Đường Vân Thanh là người thiện lương, muốn giao Lệ nương cho hắn, nhưng hôm nay nhìn lại, Lâm Triệt càng nhìn càng thấy Đường Vân Thanh khó ưa, luôn cảm thấy Đường Vân Thanh là hạng người giảo hoạt gian tà.
Lâm Triệt kéo Vân Thanh Thanh qua, lôi tay cô liền đi: "Đi!"
Vân Thanh Thanh bị hắn nắm chặt cổ tay, thuận thế đứng dậy, đi theo phía sau hắn.
Cô không hiểu vì sao Lâm Triệt lại tức giận, Đường Vân Thanh đã giải thích là hắn đang xem bệnh cho cô, nhưng hắn lại một mực không tin.
Lúc rời đi, Vân Thanh Thanh ném một ánh mắt xin lỗi cho Đường Vân Thanh, Đường Vân Thanh đứng ở phía sau bất đắc dĩ thở dài, tịch mịch trở về.
Cho dù là ai khi không cẩn thận đắc tội với người khác thì tâm tình cũng không tốt được, Đường Vân Thanh rất khó chịu, muốn xem bệnh cho người khác lại khó đến thế sao?
Vân Thanh Thanh nhắm mắt chạy theo, cơ hồ là bị Lâm Triệt kéo vào trong phòng.
"Rầm" một tiếng, cửa phòng nặng nề bị Lâm Triệt đóng lại, dựa theo cách đóng cửa này của hắn, Vân Thanh Thanh hoài nghi sâu sắc cái cửa này một ngày nào đó cũng sẽ hỏng như cánh cửa ở khách điếm.
Sau khi vào cửa, Lâm Triệt tức giận nhìn cô chằm chằm.
Nhìn bộ dạng lại sắp bạo phát của hắn, trong lòng Vân Thanh Thanh có chút chột dạ, mau chóng lùi về phía sau vài bước.
Nhưng mà Lâm Triệt không dễ dàng buông tha cho cô như vậy, hắn nhanh chân tiến về phía trước, nhấn cô ngồi trên ghế, sau đó run rẩy đưa tay chỉ về phía cô, khí thế hùng hổ răn dạy cô một trận: "Sao nàng chẳng biết yêu quý bản thân gì hết vậy? Hắn muốn xem bệnh cho nàng thì nàng liền để hắn ta tùy tiện chạm vào nàng à? Hắn ta chỉ là muốn chiếm tiện nghi của nàng thôi!"
Lâm Triệt nói càng lúc càng nhanh, không cho Vân Thanh Thanh bất kì cơ hội nào để cãi lại, thực tế thì Vân Thanh Thanh cũng không nói được gì cả, hai người nói chuyện với nhau, hoàn toàn là một mình hắn áp đảo.
Sau khi đem hết nóng nảy xả ra, hắn vẫn chưa thấy thỏa mãn, lại nắm lấy vai cô, nhìn chằm chằm cô, dùng một loại giọng điệu đặc biệt cố chấp hỏi: "...... Nàng đã nghe rõ chưa?!"
Giọng hắn có chút khàn khàn, còn mang theo chút phẫn nộ còn sót lại, Vân Thanh Thanh nhìn hai mắt hắn đỏ lên, dường như không hề nghĩ ngợi liền gật đầu đồng ý.
Đùa gì thế, lỡ như không đồng ý, hắn ăn thịt cô mất.
Lâm Triệt một bụng lửa giận đều đã phát tiết xong, lúc này đặc biệt muốn Vân Thanh Thanh trả lời lại vài câu, nhưng Vân Thanh Thanh không thể nói được, hắn chỉ có thể đem tức giận một lần nữa nhịn trở lại.
Cảm giác kìm nén thật sự rất khó chịu.
Cảm giác như vừa đánh vào khối bông, khiến trái tim hắn cũng trống rỗng.
"Haizzzz." Lâm Triệt bưng đầu, nặng nề thở dài.
Tại sao nha đầu này luôn khiến hắn phải bận tâm như vậy, lúc trước nếu như hắn không đưa nàng đến đây, không biết nàng đã bị người khác bắt nạt thành dạng gì nữa.
Nàng giống như một đóa hoa yếu đuối, nên được người người nâng niu, chiều chuộng.
Lâm Triệt bỗng nhiên vui mừng vì mình bị Ngô bá giữ lại, không một mình đến Dương Châu.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện nàng sẽ bị người khác bắt nạt, thì hắn lại có một loại cảm giác nghẹt thở.
"Sau này không cho nàng để ý đến Vân Thanh nữa." Sau khi phát hỏa, Lâm Triệt vẫn còn tức giận với Đường Vân Thanh.
Vân Thanh Thanh là một người câm, nhất định là tên Đường Vân Thanh kia thừa dịp hắn không ở đó bắt nạt nàng.
"Nếu còn có lần sau, ta liền đuổi hắn đi!" Lâm Triệt lại cắn răng nói.
Hôm nay hắn để Đường Vân Thanh ở lại, chủ yếu là xem mặt mũi Lệ nương, nếu Đường Vân Thanh lại bắt nạt Vân Thanh Thanh, thì hắn sẽ không giữ Đường Vân Thanh lại nữa.
Thấy Lâm Triệt từ từ hết giận, Vân Thanh Thanh nhanh chóng gật đầu.
Vừa rồi chỉ là Đường Vân Thanh có lòng tốt muốn xem bệnh cho cô mà thôi, Lâm Triệt đã kích động đến vậy, còn nổi giận với Đường Vân Thanh ngay tại chỗ.
Vân Thanh Thanh cũng không dám để Đường Vân Thanh xem bệnh cho cô nữa, ngẫm lại liền khiến người ta rùng mình.
Cô cũng không dám đến khiêu khích lửa giận của nhân vật phản diện.
"Cổ họng của nàng, ta sẽ chữa khỏi, nàng không cần đến tìm hắn nữa." Cuối cùng, Lâm Triệt nói với cô.
Vân Thanh Thanh nở nụ cười cảm kích với hắn, thực ra thì cô đã quen với việc mình bị câm rồi, Lâm Triệt có thể chữa khỏi hay không cũng không quan trọng nữa.
"Không còn sớm nữa, nàng đến nhà bếp mang đồ ăn lên đi."
Lâm Triệt khoát tay, để cô ra ngoài trước.
Bây giờ, suy nghĩ của hắn thực sự quá loạn, hắn nhất định phải bình tĩnh lại.
Vân Thanh Thanh cười, mở cửa rời đi trước.
Nhìn bóng lưng cô rời đi, Lâm Triệt đỡ trán mình, chậm rãi ngồi xuống, rơi vào trầm tư.
Bình tĩnh lại rồi, hắn bỗng nhiên lấy lại tinh thần.
Vừa nãy tại sao hắn lại tức giận?
Phụ thân của Vân Thanh Thanh là đồng lõa hại chết Lâm gia, hắn rõ ràng phải hận nàng, nhưng bây giờ hắn không chỉ không có hận nàng, trái lại còn lo lắng người khác sẽ bắt nạt nàng?
*
Hôm nay sau khi màn đêm buông xuống, Vân Thanh Thanh chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi.
Ánh nến trong phòng cô vẫn còn sáng, dưới ánh sáng ấm áp lọt qua khe cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng của nam nhân trong phòng.
Cô vừa mới chuẩn bị mở cửa phòng, tay lại đột nhiên bị ai đó giữ lại.
"Đường Vân Thanh nói hắn muốn gác đêm bên giường Lệ nương." Không biết Lâm Triệt từ khi nào đã tới phía sau cô, còn ngăn không cho cô vào phòng.
Vân Thanh Thanh quay đầu nhìn hắn.
Đường Vân Thanh ở trong phòng gác đêm của hắn, cô về phòng ngủ của cô, hai người cũng chẳng có liên qua gì với nhau.
"Nàng!" Nhìn cô ngây ngốc, vẻ mặt không hiểu, sắc mặt Lâm Triệt lại chìm xuống, hắn kéo cô đến góc sân, lạnh lùng nói, "Ta mới vừa nói nàng không được để ý đến Đường Vân Thanh, sao vừa mới quay đầu đi nàng đã quên mất rồi?"
Hóa ra hắn vẫn còn đang lo lắng về chuyện Đường Vân Thanh, Vân Thanh Thanh còn tưởng rằng hắn đã bớt giận.
Nhưng mà Lâm Triệt không cho cô về phòng mình, vậy cô phải ngủ ở nơi nào đây?
Vân Thanh Thanh nghi hoặc nhìn hắn.
Tựa hồ như ánh mắt của cô quá mức nóng bỏng, Lâm Khiển đột nhiên cảm thấy nhiệt độ xung quanh có chút nóng lên, hắn không được tự nhiên quay đầu lại nói: "Đêm nay nàng đến phòng ta ngủ đi."
Nghe vậy, Vân Thanh Thanh nhất thời ngây ngẩn cả người.
Lâm Triệt sao thế, sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý, cho cô đến phòng hắn ngủ? Không phải hắn rất ghét cô ngủ gần hắn sao?
Ngày ấy lúc hắn và Ngô bá tranh cãi, Vân Thanh Thanh rõ ràng thấy Lâm Triệt liều mạng muốn làm rõ quan hệ với cô.
Tại sao hôm nay lại đột nhiên thay đổi rồi?
Thấy Vân Thanh Thanh không nhúc nhích, Lâm Triệt có vẻ hơi lo lắng, nhanh chóng giải thích một câu: "Hiện giờ nàng là người của Lâm gia, lỡ như Đường Vân Thanh bắt nạt nàng, chính là đang đánh vào mặt mũi Lâm gia."
Vân Thanh Thanh khẽ nhếch môi, nam nhân này vậy mà lại lấy Lâm gia ra để nói chuyện!
Trước đây, Ngô bá thích lấy Lâm gia ra ép hắn, Vân Thanh Thanh còn cảm thấy Ngô bá làm không đúng, sao có thể cậy già lên mặt bức bách hắn như vậy, nhưng cho đến lúc này, cô vậy mà lại rất muốn nói một câu: Ngô bá, thật sự làm tốt lắm!
Nhìn xem, Lâm Triệt cũng đang lấy Lâm gia ra làm cớ, dựa vào cái gì không cho Ngô bá lấy Lâm gia ra làm Thượng Phương Bảo Kiếm?
Lâm gia thực đúng là một cái cớ tốt, nơi nào cần thì nơi đó lấy ra sử dụng.
Vân Thanh Thanh cười thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn liều mạng nhẫn nhịn, theo sau đi đến phòng hắn.
Cô đang định nằm trên đất, Lâm Triệt chợt kéo lấy cô, nhấn cô xuống giường nói: "Đêm nay ta ngủ trên đất."
"Hả?" Lần này đổi lại là tiểu hệ thống gào lên, nó không tin được nói: "Ký chủ, không phải là cô thật sự chuốc thuốc mê cho hắn chứ!"
"Ta không có!" Vân Thanh Thanh lại lần nữa giải thích, mọi cử động của cô đều bị hệ thống quản chế, sao có thể chuốc thuốc mê Lâm Triệt được?!
Cô cũng không phải hacker có thể công phá tường lửa của hệ thống!
Vân Thanh Thanh không hiểu ra sao, cô cúi đầu, nhìn Lâm Triệt đang chủ động ngồi trên mặt đất, dùng khẩu hình hỏi: Ta là tù binh, là nô tỳ của ngươi, người phải ngủ dưới đất là ta mới đúng.
Cô là tù binh và nô tỳ của hắn, câu nói này là hắn đã từng nói với cô.
Nghe vậy, nét mặt Lâm Triệt cứng đờ.
Sau đó, ánh mắt của hắn chuyển qua nơi khác, đưa tay che lên môi, che lại hơn phân nửa mặt hắn.
Vân Thanh Thanh cố ý đến gần, không nháy mắt nhìn hắn, như là muốn từ trên mặt hắn nhìn ra được một chút gì đó.
Lâm Triệt bị cô nhìn đến toàn thân không dễ chịu.
Hắn xem như là phát hiện, tuy rằng nàng không thể nói, nhưng ánh mắt so với người khác lại như có độc, luôn khiến người ta không xuống tay được.
Ánh mắt nàng nhìn như đơn thuần nhưng thực tế lại nhầy nhụa, lại như đứa trẻ châm lửa khắp nơi, khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Lâm Triệt suy nghĩ lung tung chốc lát, bỗng nhiên nói: "Nếu như Ngô bá biết ta để nàng ngủ dưới đất, sợ là sẽ không vui, nàng vẫn là ngủ trên giường đi......"
Hắn đang nói được nửa chừng thì đón lấy ánh mắt nhìn như bất đắc dĩ của Vân Thanh Thanh.
Vân Thanh Thanh đang sững sờ nhìn hắn, hồi lâu vẫn không nhúc nhích.
"Đúng rồi, sau này, nàng không cần xem mình là tỳ nữ nữa." Sợ Vân Thanh Thanh nghe không hiểu, Lâm Triệt lại giải thích.
Nói xong lời này, hắn thở ra một hơi, cảm thấy cả người đều được thả lỏng.
Lúc trước hắn hung dữ với cô bao nhiêu thì bây giờ lại cưng chiều bấy nhiêu.
Hắn rốt cuộc cũng hối hận rồi, hối hận chính mình đã xem nàng như tỳ nữ mà sai khiến.
Vân Thanh Thanh rốt cuộc cũng hiểu rõ ý tứ của Lâm Triệt, thì ra hắn đang muốn lấy lòng cô?
Vân Thanh Thanh nỗ lực căng mặt ra, nỗ lực nhịn lại không để mình cười ra.
Cô thầm nghĩ, rõ ràng là hắn muốn ở bên cô nên mới không muốn dùng thân phận tỳ nữ để chói buộc cô.
Kết quả, hắn lại nhất quyết phải lấy Ngô bá ra làm bia đỡ đạn.
Vân Thanh Thanh không nhịn được đắc ý một hồi.
Có điều, cô muốn tiếp tục phối hợp cùng hắn diễn xuất, ai bảo hắn là nam nhân cô yêu nhất, cô phải giữ thể diện cho hắn.
Vân Thanh Thanh cắn môi, nhịn cười, bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt tỉnh ngộ nhìn hắn, còn dùng khẩu hình nói với hắn: Vậy sau này ta không phải tỳ nữ nữa, ngươi cũng đừng có hối hận.
Thấy cô được voi đòi tiên, Lâm Triệt hầu như không có chút do dự nào, vẻ mặt của hắn thậm chí còn có chút nghiêm túc, gật đầu với cô: "Không sai, ai dám xem nàng là tỳ nữ, ta liền tìm người đó tính sổ."
Trong lòng Vân Thanh Thanh nhất thời vui lên, khẽ mỉm cười với hắn.
Nhìn thấy cô cuối cùng cũng nở nụ cười, tâm tình Lâm Triệt cũng trở nên vui vẻ.
Hắn đột nhiên cảm thấy, làm cho nàng vui vẻ quả là một việc sáng suốt, tối nay, rốt cuộc hắn không cần phải trắng đêm mất ngủ nữa rồi.
Lâm Triệt cởi giày ra, đắp chăn bông lên người rồi nói với cô: "Ngủ đi."
Nhìn dáng vẻ giả vờ thoải mái của hắn, Vân Thanh Thanh rốt cuộc không kìm được nhếch miệng cười đắc ý.
“Cười cái gì vậy?” Ánh mắt Lâm Triệt sắc bén, không cẩn thận lại thấy cô lén lút cười.
Vân Thanh Thanh thường xuyên cười trộm mình, kỳ thực Lâm Triệt đã sớm phát hiện ra nàng có thói quen thích cười trộm từ lâu, chỉ là không vạch trần ra mà thôi.
Thấy hắn lại hỏi nguyên nhân, Vân Thanh Thanh nhanh chóng kéo chăn qua đầu, triệt để trốn trong chăn.
Hơn nửa đêm, cô cũng không muốn giải thích với hắn tại sao mình lại cười như một con ngốc.
Sáng sớm, Vân Thanh Thanh theo thường lệ lại dậy rất muộn, lúc này Lâm Triệt đã không còn ở trong phòng nữa rồi.
Bởi vì quá hưng phấn, tối qua cô nằm sấp ngủ, khi tỉnh lại soi gương thì thấy trên mặt đã bị ép thành từng dấu đỏ ửng.
Vân Thanh Thanh chậm chạp bò dậy, sau đó đi đến nhà bếp tìm đồ ăn, không ngờ lại gặp được Ngô bá đang ở đó.
Ngô bá thấy sắc mặt cô ửng hồng, miệng hơi cười, tựa hồ là tối qua đã cùng Lâm Triệt làm gì đó.
Ngô bá không nhịn được vui vẻ, kích động đến cả người run rẩy, nói: "Vân cô nương, cô và thiếu gia còn trẻ nhưng vẫn cần phải chú ý thân thể! Hôm nay thiếu gia đặc biệt chuẩn bị cháo bổ huyết tứ vị cho cô, vừa vặn để cô bồi bổ thân thể, đến đây, ta múc cho cô một bát."
Ông trời có mắt, thiếu gia nhà bọn họ cuối cùng cũng thông suốt rồi!
Ngô bá thầm nghĩ hôm nay ông phải đến thắp cho Lâm lão gia hai nén hương, để Lâm lão gia báo mộng nhiều nhiều cho thiếu gia, khuyên thiếu gia đối tốt với Vân cô nương hơn nữa.
"?" Vân Thanh Thanh luôn cảm thấy trong lời nói của Ngô bá có chút kì quái, không phải là ông ấy hiểu lầm gì rồi chứ?
Ngô bá nở nụ cười hòa ái, đem bát cháo tự tay mình múc tới cho Vân Thanh Thanh.
Ngửi thấy mùi thơm của cháo bổ huyết tứ vị, bụng Vân Thanh Thanh vô cùng không có cốt khí ục ục kêu lên, cô đứng đó, cầm lấy muỗng ăn một miếng, kích động đến mở to hai mắt.
Ngon quá!
Vân Thanh Thanh lại uống thêm hai ngụm, thầm nghĩ tay nghề nhân vật phản diện trước sau như một vẫn tốt như vậy, tùy tiện nấu một phần cháo đã bỏ xa Ngô bá mười con phố.
Vân Thanh Thanh dùng khẩu hình hỏi: Làm sao hắn nấu được như thế?
Ngô bá thấy Vân Thanh Thanh ăn đến vui vẻ, xoa tay, nói với Vân Thanh Thanh: "Cháo bổ huyết tứ vị này nấu rất phiền toái, nguyên liệu trước tiên cần phải dùng rượu gạo rửa sạch, sau đó đem Xuyên Khung, Hoàng Kì (*) cắt thành lát, sau đó cho vào túi vải cùng với hoa hồng, thêm canh gà và nước suối, dùng lửa nhỏ để nấu, lại cho thêm gạo tẻ vào...... Thiếu gia vì nấu cháo, trời còn chưa sáng đã thức dậy."
(*) Xuyên Khung, Hoàng Kì: vị thuốc đông y. Sau khi nghe xong, Vân Thanh Thanh không khỏi tặc lưỡi, chẳng trách cháo bổ huyết tứ vị lại ngon như vậy, hóa ra đều là tâm huyết của Lâm Triệt.
Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng Vân Thanh Thanh cực kỳ ngọt ngào, đem cháo bổ huyết tứ vị trong nồi nhỏ quét sạch sành sanh.
Vân Thanh Thanh uống cháo xong, vịn tường đi ra ngoài.
Cô ở trong sân đi dạo hồi lâu, lúc này mới chậm rãi tiêu thức ăn.
Đang lúc cô định trở về phòng, trong phòng cô bỗng nhiên truyền đến tiếng Đường Vân Thanh kêu lên: "Lệ nương, nàng tỉnh rồi!"
Vân Thanh Thanh thầm kêu một tiếng không tốt, cô khó khăn lắm mới vào được phòng nhân vật phản diện để ngủ, nữ chính sao lại tỉnh rồi?
Sau đó, thanh âm nữ nhân nghẹn ngào truyền ra, Đường Vân Thanh thấp giọng cùng nàng ta nói nhỏ vài câu, thanh âm nữ nhân nghẹn ngào lúc này mới ngừng lại.
Lại một lát sau, cửa phòng cô bị mở ra, một nữ tử yếu ớt khoác áo ngoài chậm rãi đi ra.
Khác với Vân Thanh Thanh dáng người mảnh khảnh, dáng người Lệ nương thành thục gợi cảm, đẫy đà nhưng không béo, vòng eo thướt tha như không xương, mỗi bước đi cũng như như giẫm lên bông, phong tình vạn chủng.
Khuôn mặt diễm lệ, đôi mắt phượng quyến rũ, trong con ngươi như hàm chứa xuân thủy.
Đối mặt với nữ nhân thời thời khắc khắc đều tỏ ra câu dẫn như vậy, nội tâm Vân Thanh Thanh báo động kịch liệt, cô hận không thể đem Lệ nương nhét dô lần nữa, sau đó đóng chặt cửa lại để Lâm Triệt vĩnh viễn không thể nhìn thấy nàng ta mới tốt.
Lệ nương ra khỏi cửa, nâng mí mắt nhìn Vân Thanh Thanh một cái, sau đó lại dời ánh mắt đi, nói với giọng điệu ra lệnh: "Ngươi, đi kêu chủ nhân ngươi Lâm công tử tới đây gặp ta.''
"?"
Vân Thanh Thanh cau mày, nghi hoặc nhìn Lệ nương.
Khẩu khí Lệ nương nói chuyện thật lớn, tối qua Lâm Triệt mới nói cô không phải là tỳ nữ, Lệ nương này mới đến đã gấp gáp hô hào ra lệnh cho cô rồi?
Vân Thanh Thanh vốn cũng không hân hoan chào mừng Lệ nương, thêm vào thái độ của Lệ nương đối với cô không tốt, Vân Thanh Thanh không để ý tới nàng ta, trái lại xoay người chơi với dược liệu Ngô bá phơi nắng sau viện.
"Ngươi......" Nhìn dáng vẻ không thèm quan tâm kia của Vân Thanh Thanh, Lệ nương nhất thời tức giận.
Nàng ta tuy là ca kỹ Dương Châu, nhưng bởi vì dung mạo xuất chúng, chủ thuyền hoa nuôi nấng nàng ta như một tiểu thư, nha hoàn bên người có tới mười lăm người, bình thường sai khiến người khác quen rồi, mệnh lệnh nói ra liền thuận miệng như vậy.
Lệ nương cau mày, tức giận nói với Vân Thanh Thanh: "Này tiểu tỳ nữ kia, mau trả lời ta!"
Vân Thanh Thanh mặc kệ nàng ta, còn trợn mắt ngược lại.
Cô vốn không thể nói chuyện, mà dù cho cô có thể nói chuyện được, cô cũng lười phản ứng Lệ nương, ai bảo Lệ nương nữ nhân này là tình địch của cô, cô có ngu mới cho Lệ nương sắc mặt tốt.
Lệ nương thấy Vân Thanh Thanh không nể nan gì khinh bỉ mình, suýt chút nữa tức giận hôn mê lần nữa.
Nàng ta có khi nào bị tỳ nữ khinh khi như vậy, cả người đều tức đến run rẩy, chỉ vào Vân Thanh Thanh lớn tiếng nói: "Nô tỳ ngươi bị câm sao! Sao lại không có tôn ti như vậy?"
Lệ nương thực sự là sắp bị Vân Thanh Thanh làm cho tức chết rồi, nếu như Vân Thanh Thanh là tỳ nữ của nàng ta, nàng ta nhất định sẽ kêu người phạt cho năm mươi gậy!
Đúng lúc này, một tiếng hô tức giận vang lên cách đó không xa, Lâm Triệt tình cờ xuất hiện tại cửa viện, quay về phía Lệ nương quát lớn: "Lệ nương, ngươi đang nói hưu nói vượn cái gì đấy!"
Sau đó, hắn nhanh chân đến bên Vân Thanh Thanh, cẩn thận nhìn cô từ trên xuống dưới, thấy cô không bị gì cả, hắn nghiêm mặt đứng trước người Vân Thanh Thanh, trầm giọng nói với Lệ nương: "Nàng ấy không phải nô tỳ, ngươi cũng không được gọi nàng là người câm."
Vân Thanh Thanh khiếp sợ nhìn bóng lưng hắn, không dám tin tưởng vào lỗ tai mình.
Hắn vậy mà đứng ra giúp cô trút giận?
Còn là trút giận với nữ chính......
Cảnh tượng này thực sự khiến Vân Thanh Thanh cảm thấy không chân thực, cô thậm chí hoài nghi chủ hệ thống lại bắt đầu đùa bỡn cô.
Nói cho cùng đây chính là ân nhân cứu mạng của hắn, sao thái độ của Lâm Triệt đối với ân nhân cứu mạng lại kém đến như vậy?
"Ngươi, ngươi là Lâm công tử?" Giọng Lệ nương bỗng chốc liền mềm xuống, đặc biệt là tiếng "Lâm công tử" cuối cùng này kêu ôn nhu đến có thể véo ra nước.
Vân Thanh Thanh thân là nữ nhân, nghe âm thanh này cũng không nhịn được hai chân mềm nhũn, trong lòng của cô không nhịn được nổi lên chua xót, Lệ nương này không hổ là đệ nhất ca kỹ thành Dương Châu, chỉ giọng nói thôi cũng đã dễ nghe như vậy, nếu như hát lên thì có nam nhân nào có thể chịu nổi?
Chẳng trách Đường Vân Thanh tình nguyện bất hòa cùng gia đình cũng phải giúp Lệ nương chuộc thân.
Đáng giận hơn là cô bị chủ hệ thống biến thành người câm, mà thanh âm của Lệ nương lại dễ nghe như vậy, hai người so sánh với nhau, quả thực là Vân Thanh Thanh chịu thiệt lớn!
Cô vô cùng hoài nghi chủ hệ thống là đang cố ý muốn dằn vặt cô!
Vân Thanh Thanh tức giận nắm tay, ở trong đầu lại bắt đầu lay tiểu hệ thống, khóc lớn nói: "Có biện pháp nào để ta có thể nói lại được không? Tức giận nha, giọng của nữ nhân này quá êm tai rồi."
"...... Ôi chao, ai, ôi, không có cách nào cả." Tiểu hệ thống lại bị lắc đến chóng mặt, "Kết quả của câu hỏi lựa chọn, bất kỳ đạo cụ hệ thống nào cũng không thể thay đổi được."
Cô biết mà, chủ hệ thống sẽ không đơn giản buông tha cho cô như vậy.
Giữa lúc Vân Thanh Thanh đang tìm tiểu hệ thống giận cá chém thớt thì Lệ nương đang cùng Lâm Triệt dây dưa, nàng ta vừa nức nở vừa nói: "Lâm công tử, ta cũng không phải là cố ý chọc giận Vân cô nương, là do Vân cô nương không muốn nói chuyện cùng ta, còn trừng mắt với ta, ta liền muốn tìm nàng lý luận vài câu."
Lệ nương thuận miệng mấy câu nói liền đem tất cả trách nhiệm đổ hết trên người Vân Thanh Thanh, còn nàng ta thì không có đến nửa phần sai trái.
Đáng tiếc, Lâm Triệt cũng không suy nghĩ như vậy, Vân Thanh Thanh thế nào hắn còn không rõ sao, ở trong lòng của hắn, Vân Thanh Thanh đơn thuần, thiện lương nhất, nàng làm sao có thể tùy tiện trừng mắt với người khác được?
Mười năm qua hắn chưa từng gặp lại Lệ nương, không ngờ Lệ nương bởi vì muốn rũ sạch quan hệ mà nói dối hắn.
"Không thể nào." Lâm Triệt quả quyết nói, sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi.
Lệ nương thấy Lâm Triệt nghiêm túc muốn bảo vệ Vân Thanh Thanh, hai mắt trợn tròn không thể tin được.
Không phải chỉ là một nô tỳ thôi sao? Sao hắn lại đối tốt với nàng như vậy!
Trong lòng Lệ nương cực kỳ chua xót, không nhịn được mà khóe miệng cong xuống, nước mắt lưng tròng, nàng ta móc khăn ra liên tục lau nước mắt, khóc như hoa lê đái vũ.
Không nghĩ tới Lệ nương lại khóc lên, Lâm Triệt buồn bực nhíu mày.
Lệ nương đã từng cứu hắn một mạng, hắn còn chưa báo ân xong, không thể quá nghiêm khắc đối với nàng ta được.
Lâm Triệt chỉ đành đem tức giận trong bụng đè xuống, thả nhẹ giọng nói: "Thân thể ngươi còn yếu, không thích hợp ra ngoài, vẫn nên trở về nghỉ ngơi trước đi." Để cho Đường Vân thanh cẩn thận chăm sóc nàng ta, không để nàng ta chạy ra ngoài ăn nói lung tung nữa.
"Được." Lệ nương khịt mũi, thầm nghĩ Lâm Triệt đến cùng vẫn là quan tâm nàng ta, không uổng công nàng ta chạy thật xa đến Châu Trang trấn tìm hắn.
Năm đó sau khi Lâm Triệt đào tẩu khỏi Dương Châu đã từng nói nơi ở sau này của hắn cho nàng ta biết, Lệ nương sau khi được Đường Vân Thanh chuộc thân liền xin Đường Vân Thanh dẫn nàng ta đến Châu Trang trấn.
Đường Vân Thanh không biết mục đích thật sự của Lệ nương, chỉ cho rằng Lệ nương muốn đến Châu Trang trấn chơi.
Lệ nương thầm nghĩ giữa nàng ta và Lâm Triệt chung quy là có duyên phận, mà Lâm Triệt lại quan tâm đến nàng ta, nghĩ đến đây, nàng ta nở nụ cười xinh đẹp, ôn nhu nói, "Vẫn là Lâm công tử quan tâm ta, vậy ta liền trở về trước."
Lúc này, Đường Vân Thanh cũng từ trong phòng ra tới, hắn nghi hoặc nhìn ba người đang đứng trong sân, gãi đầu hỏi: "Mọi người có chuyện gì sao?"
Thấy Lâm Triệt và Vân Thanh Thanh không đáp, hắn nhìn về phía Lệ nương, hỏi: "Lệ nương, sao nàng lại khóc?"
Lệ nương mím môi, nhỏ giọng nói: "Đã lâu không thấy Lâm công tử, nhất thời gợi lên hồi ức trước đây, không nhịn được liền khóc."
"A, nàng đừng khóc, nàng còn đang mang bệnh, cẩn thận khóc lại hại mắt." Đường Vân Thanh lo lắng nói.
Đời này hắn gặp qua vô số bệnh nhân, lần đầu tiên gặp phải bệnh nhân không chịu phối hợp như vậy.
Tim của Lệ nương không tốt, khí lực yếu, chữa trị đã rất lâu rồi mà vẫn không thuyên giảm, nếu còn tiếp tục khóc nữa, thực sự ảnh hưởng xấu đến thân thể, uống thuốc mấy ngày nay cũng coi như bỏ công rồi.
Cũng may Lệ nương không bị trúng gió ở trong sân, sau khi vào cửa thì cũng không thấy ra nữa, chắc là lại ngủ rồi.
Sau khi Đường Vân Thanh đóng cửa lại, nói chuyện với Lâm Triệt: "Lâm huynh đệ, ta thấy Ngô bá ngồi chẩn bệnh ở đằng trước, ta có thể đến giúp Ngô bá hay không?"
Đường Vân Thanh là một người không chịu được rảnh rỗi, hắn chỉ cần nhìn thấy người bệnh sẽ không nhịn được muốn xem bệnh cho người ta, hắn chưa bao giờ chọn lựa bệnh nhân, thỉnh thoảng còn không lấy tiền, chỉ cần một ngày không xem bệnh, cả người hắn liền khó chịu.
Bây giờ hắn đang ở y quán "Bụi Mộc Đường", làm sao có thể nhịn được nữa.
Nghe vậy, Lâm Triệt nhíu mày, từ phương thuốc mà Đường Vân Thanh kê cho Lệ nương mà đánh giá thì trình độ Đường Vân Thanh tựa hồ cũng không kém, có điều, một phương thuốc thôi cũng không thể nói lên được điều gì, hắn cũng không biết Đường Vân Thanh có đáng tin hay không.
Tuy rằng "Bụi Mộc Đường" là một trong những sản nghiệp dưới tay hắn nhưng Lâm Triệt xưa nay không nghĩ tới sẽ nghiêm túc quản lý "Bụi Mộc Đường". So với việc vì kinh doanh mà lộ diện ra ngoài thì hắn cần một căn cứ điểm an toàn gần Dương Châu hơn.
Trái lại nếu chuyện làm ăn của "Bụi Mộc Đường" quá tốt thì mới khiến hắn lo lắng.
Đang lúc hắn suy nghĩ, Đường Vân Thanh xoa tay nói tiếp: "Lâm huynh, huynh không biết, nếu ta không xem bệnh cho người khác thì sẽ rất ngứa tay, huynh cứ yên tâm, ta ngồi chẩn bảo đảm sẽ không đến tìm huynh đòi tiền công."
"Ta cũng không phải là không muốn cho huynh tiền công......" Lâm Triệt lại không thiếu tiền, tiền của Lâm gia cất giữ đều ở trong tay hắn, hắn là loại người cố tình nợ tiền công của gia nhân sao?
So với Lâm Triệt đang do dự, Vân Thanh Thanh lại hết sức kích động.
Nam chính đồng ý ngồi chẩn ở "Bụi Mộc Đường" quả thực là trời ban chuyện tốt!
Ở trong cốt truyện, nam chính chưa từng có sơ suất gì, cũng không có bệnh nan y nào có thể làm khó được hắn, chỉ cần có Đường Vân Thanh ngồi chẩn bệnh ở "Bụi Mộc Đường", cô và Lâm Triệt chẳng khác nào nắm giữ một cái máy kiếm điểm nhiệm vụ!
Vân Thanh Thanh kéo lấy tay áo Lâm Triệt, dùng khẩu hình nói với hắn: Nhìn hắn đáng thương, để hắn làm đi.
Lâm Triệt không nghĩ tới Vân Thanh Thanh sẽ nói giúp cho Đường Vân Thanh.
Nhưng mà câu "Nhìn hắn đáng thương" của nàng vẫn đánh vào trong lòng hắn.
Nàng vẫn lương thiện như vậy, vừa nhìn thấy người khác khó xử đã không nhịn được muốn giúp đỡ.
Muốn trách thì trách Đường Vân Thanh kẻ này có bản lĩnh giả vờ đáng thương khiến nàng sinh ra đồng cảm.
Thôi, Lâm Triệt thầm nghĩ để cho Đường Vân Thanh thử một lần, ai bảo Vân Thanh Thanh đã đứng ra giúp hắn chứ.
Sau khi nghĩ thông suốt, Lâm Triệt chắp hai tay sau lưng, nói: "Tiền công ta sẽ không thiếu huynh, tiền công của huynh và Ngô bá đều như nhau."
Sau khi nói xong, Lâm Triệt cúi đầu nhìn Vân Thanh Thanh một chút, quả nhiên không ngoài dự liệu, trên mặt Vân Thanh Thanh ửng hồng tràn ngập ý cười như ánh nắng nhu hòa chiếu rọi.
Nụ cười của nàng như chứa đầy ma lực, Lâm Triệt nhất thời nhìn đến thất thần, mãi đến khi Đường Vân Thanh đã đến tiền sảnh ngồi chẩn bệnh, hắn mới từ từ lấy lại tinh thần.
Gần đây hắn không biết rốt cuộc mình đã thất thần bao nhiêu lần rồi, thậm chí là lần này Đường Vân Thanh đi từ lúc nào hắn cũng không phát hiện ra.
"Haiz." Lâm Triệt bất đắc dĩ đỡ trán, trong lòng thầm than, còn tiếp tục như vậy, nếu cứ tiếp tục như vậy, có một ngày hắn sẽ rơi vào tay nàng.