Edit by: Thú nhỏ
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Vân Thanh Thanh vừa bước vào trong thùng tắm, cửa đột nhiên phát ra tiếng động nặng nề.
"Hình như hắn ra ngoài rồi."
Tiểu hệ thống cắn hạt dưa, hắc hắc cười hỏi: "Ký chủ, sao cô phải dọa hắn chạy?."
Đáng tiếc Vân Thanh Thanh ở phía sau bình phong, không thấy được vẻ mặt vừa rồi của Lâm Triệt.
Vừa nãy cô cởi y phục là cố ý muốn kích cho Lâm Triệt rời đi.
Vân Thanh Thanh vỗ vỗ bọt nước: "Hắn ra ngoài ta mới có thời gian từ từ tắm rửa."
Cô vừa xuyên đến đã chịu ngược, tuy là đã sử dụng ống tiêm sức mạnh, thân thể không cảm giác được mệt mỏi, nhưng tinh thần vẫn rất mệt, Lâm Triệt đối đãi với cô như kẻ thù, thần kinh Vân Thanh Thanh thời thời khắc khắc đều căng thẳng, nếu không thả lỏng một chút chắc sẽ mệt chết mất.
Tiểu hệ thống cầm một quyển tiểu thuyết ngồi đọc ở một bên.
Vân Thanh Thanh từ từ cọ rửa, ngồi xổm trong thùng tắm đến khi nước lạnh mới rề rề bước ra.
"Ký chủ, ta cũng đã đọc tới đại kết cục rồi, cô còn chưa tắm xong sao?" Tiểu hệ thống đang xem một bộ tiểu thuyết dị năng ngắn, sau khi xem xong, nó tiện thể nghiên cứu đạo cụ thời tiết mới trong thương thành, na ná với các đạo cụ tiếng sấm, mây mưa, gió cát bay, tuyết nhân tạo,... có điều lợi hại hơn nhiều.
"Nếu cô còn không để hắn vào, hắn sẽ thật sự tức giận đấy." Tiểu hệ thống có thể thấy tình hình bên ngoài của Lâm Triệt, xem dáng vẻ sắp bùng nổ kia, nếu Vân Thanh Thanh còn dây dưa nữa, chỉ sợ lát nữa cô sẽ có kết cục không tốt.
Vân Thanh Thanh vốn định lau khô tóc xong mới để hắn vào, nghe hệ thống thúc giục, cô đành phải đáp ứng, vén tóc đến bên vai rồi đi mở cửa.
Không nghĩ tới Lâm Triệt đã trực tiếp đứng ngay cửa, cũng không biết hắn đứng đó bao lâu rồi.
"Đứng một giờ." Tiểu hệ thống thay Lâm Triệt trả lời một câu.
Vân Thanh Thanh hạ tầm mắt xuống, phát hiện trong tay hắn còn xách mấy túi đồ, hóa ra hắn đi mua đồ.
Nhưng mà Lâm Triệt sau khi mua đồ xong, sắc mặt phá lệ âm trầm, môi khẽ nhúc nhích, một bộ sắp bùng nổ.
Vân Thanh Thanh xốc lại mái tóc chưa khô của mình, ném cho hắn một cái nhìn nghi ngờ trước.
"Ngươi......" Lâm Triệt đang muốn mở miệng mắng, nhưng thấy tóc ướt trên vai Vân Thanh Thanh, không khỏi suy nghĩ, nghe nói nữ nhân phiền phức hơn nam nhân, nàng phải gội đầu nên mới tốn thời gian lâu như thế.
Lửa giận trong ngực Lâm Triệt vô cớ bị dập tắt, lời trách cứ bên miệng vừa rồi cũng cứ như vậy bị áp xuống.
Vân Thanh Thanh cười với hắn, đi ra cửa, đưa tay cầm lấy bao lớn bao nhỏ trong tay hắn.
Ai ngờ ngay khi cô tới gần, đột nhiên vẻ mặt hắn biến đổi, đẩy bả vai vô vào trong, hùng hổ chen vào cửa, lại trở tay đóng cửa lại: "Ngươi mặc thành như vậy còn ra thể thống gì!"
Lúc này, Vân Thanh Thanh đang mặc trung y, xiêm y màu trắng hơi mỏng, lại lộ ra một đoạn xương quai xanh trắng nõn dưới cổ áo, tuy rằng xiêm y có chút rộng thùng thình, không thể lộ rõ dáng người lả lướt của cô, nhưng ở trong mắt Lâm Triệt, vẫn tốt hơn lúc cô ở sau bình phong không mặc gì cả.
Vân Thanh Thanh nhìn lại mình một cái, nhanh chóng chạy đến sau bình phong mặc ngoại bào.
Lâm Triệt nghiêm mặt, kéo ghế ngồi xuống, phân phó cô: "Đi thu thập sạch sẽ."
Trong thùng tắm vẫn còn chứa nước lạnh Vân Thanh Thanh vừa tắm xong, Vân Thanh Thanh thấy hắn cũng muốn tắm nên xử lý sạch sẽ nước trong thùng tắm, sau đó lại đổ nước ấm vào.
Thấy Vân Thanh Thanh chủ động thực hiện chức trách của tỳ nữ, sắc mặt Lâm Triệt nguôi giận dần.
Đổ đầy nước vào thùng tắm xong, Vân Thanh Thanh chỉ chỉ phía sau bình phong, ý bảo hắn có thể đi tắm.
Lâm Triệt vừa thấy Vân Thanh Thanh chỉ bình phong, sắc mặt liền có chút cổ quái.
Vân Thanh Thanh thấy hắn bất động, lại chạy đến bên giá cầm một cái khăn sạch, cười híp mắt nhìn hắn, ánh mắt thiên chân vô tà.
Lâm Triệt nhìn Vân Thanh Thanh đứng một bên khoa tay múa chân, thế mà kỳ lạ hiểu được ý tứ của nàng: Để ta hầu hạ ngươi tắm rửa.
Quả nhiên, hiểu được ý tứ của Vân Thanh Thanh, sắc mặt Lâm Triệt từ trắng dần chuyển thành đen, cuối cùng đen như đáy nồi, hai má hắn căng ra, trên huyệt Thái Dương còn nổi gân xanh.
Lâm Triệt bỗng dưng đứng lên, giơ tay phải chỉ ra cửa, quát: "Đi ra ngoài!"
Tiểu hệ thống ở trong đầu cô bật cười: "Ký chủ, cô đây là muốn chọc hắn tức chết."
Vân Thanh Thanh và Lâm Triệt là kẻ thù, trừ phi là Lâm Triệt đầu óc bị lưà đá mới có thể để Vân Thanh Thanh hầu hạ hắn tắm rửa.
Không ngờ xuyên qua hai thế giới rồi, lá gan của ký chủ ngày càng lớn, mới gặp nhân vật phản diện có một ngày đã dám đùa giỡn hắn.
"Đời này mạng của hắn dài, tức giận vài lần không chết được."
Vân Thanh Thanh phát hiện hình tượng thiếu nữ câm ngốc nghếch thật sự rất có lợi, khó trách chủ hệ thống làm cô bị câm.
Nếu cô một thân khỏe mạnh đứng trước mặt Lâm Triệt, tỷ lệ Lâm Triệt hành hạ cô rất lớn, mà nếu cô là một người câm, Lâm Triệt dù cho có phát rồ đến cỡ nào thì chỉ cần trong lòng còn có tình cảm, đối với người già và kẻ yếu vẫn sẽ có khúc mắc trong lòng.
Nghĩ đến đây, Vân Thanh Thanh thầm suy nghĩ nếu cô là một người mù, Lâm Triệt sẽ làm gì cô?
Cô vừa nghĩ, vừa chậm chạp ra khỏi phòng, đi sau khi bước ra khỏi cửa, đã diễn thì diễn cho chót, cô thậm chí còn lộ ra biểu tình ủy cho Lâm Triệt thấy.
Kết quả, cô vừa mới ra ngoài cửa đứng một hồi, cánh cửa phía sau "cạch" một tiếng lại đột nhiên mở ra.
Vân Thanh Thanh nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, đem tươi cười trên mặt mình hóa thành vẻ buồn bã, cẩn thận nhìn về phía hắn.
Sau khi Lâm Triệt mở cửa ra, nhìn thấy ánh mắt của Vân Thanh Thanh, thật giống như hắn đã khi dễ cô vậy, hắn không khỏi cáu kỉnh, đưa tay ném đồ về phía cô: "Tự ăn đi!"
Vân Thanh Thanh tiếp được túi lớn túi nhỏ, sau đó lộ ra nụ cười cảm kích với hắn.
Lâm Triệt dừng một chút.
Thái độ của Vân Thanh Thanh với hắn trong tưởng tượng không xuất hiện, người thật sự bị hắn bắt, khi nhìn thấy hắn sẽ sợ hãi, thậm chí là oán hận, nha đầu câm này lại tràn đầy cảm kích đối với hắn.
Lâm Triệt trong lòng đang suy nghĩ rối bời, nhàn nhạt nói: "Trong túi to còn có một lọ thuốc mỡ, có thể thoa vào lòng bàn chân......"
Môi Vân Thanh Thanh khẽ nhếch, kinh ngạc nhìn hắn.
Hắn vậy mà nhớ đến chân của cô? Sau khi mặc nhuyễn vị giáp thì bàn chân Vân Thanh Thanh đã không đau nữa, nhưng do lúc trước đi bộ nên đã sưng đỏ lên, cô vốn định chờ bàn chân từ từ tự khôi phục lại, không nghĩ tới hắn cũng đã chuẩn bị thuốc xong.
Tựa hồ như ánh mắt cô quá mức nóng rực, biểu tình Lâm Triệt mất tự nhiên, đột nhiên gầm lên với cô: "Nếu ngày mai ngươi đi không được, cẩn thận mạng của ngươi!"
Nói xong, hắn không hề liếc Vân Thanh Thanh một cái, chỉ nghe "Rầm" một tiếng, đã đóng sầm cửa lại.
Dựa theo cách sập cửa này của hắn thì chắc ngày mai cái cửa này sẽ hỏng mất.
Đều nói lòng dạ đàn bà như đáy biển, nhưng tâm tư nam nhân này nếu thay đổi thất thường thì cũng chẳng khác gì nữ nhân cả.
Cũng may Vân Thanh Thanh nghĩ thoáng thành thói quen, Lâm Triệt thay đổi thất thường cũng không ảnh hưởng gì tới cô, cô ôm túi lớn túi nhỏ trong tay, tìm được một nhã gian trên lầu hai, nhẹ tay nhẹ chân vào trong dùng bữa.
Khách điếm này ở nơi hẻo lánh, ban đêm không có khách đi ra đi vào, cũng coi như yên tĩnh.
Đồ ăn bên trong vẫn còn nóng, rõ ràng là hắn thừa dịp khi cô tắm ra ngoài mua, trong túi giấy kia còn có một hộp thuốc nhỏ, Vân Thanh Thanh mở hộp thuốc ra, phát hiện thuốc mỡ trong hộp màu xanh, có mùi hương của cây cỏ. Không biết là do hắn mua hay hắn tự làm.
Vân Thanh Thanh ăn trước mấy miếng điểm tâm, lại lấy khăn thoa thuốc lên lòng bàn chân mình, hồi sau cửa phòng Lâm Triệt mở ra.
Hắn đi đến bên hành lang lầu hai liếc nhìn khách điếm trống trải, không thấy bóng dáng Vân Thanh Thanh đâu, sắc mặt trầm xuống.
Thời gian ngắn như vậy, nàng thật sự chạy rồi sao?
Vân Thanh Thanh đang tựa trên ghế ở nhã gian ngủ gật, tiểu hệ thống đột nhiên nhắc nhở cô: "Ký chủ, hắn ra kìa."
"Hắn tắm cũng quá nhanh rồi." Cô còn chưa nằm được mấy phút, Lâm Triệt sao lại ra đây rồi? . Đọc t𝑟uyệ𝐧 hay tại ~ T𝑟Um T𝑟uyệ𝐧﹒V𝙉 ~
Vân Thanh Thanh vội vàng mang giày vào, ôm mấy thứ trên bàn vào tay rồi nhanh chóng từ nhã gian chạy ra, không biết có phải ảo giác không mà khi Lâm Triệt nhìn thấy cô thì vẻ mặt thoáng chốc kinh ngạc.
Sau khi Vân Thanh Thanh dừng chân đứng lại, lấy lòng cười với hắn.
Lâm Triệt thấy trên khóe miệng Vân Thanh Thanh còn dính mảnh vụn điểm tâm, tay không khỏi nắm chặt thành quyền.
"Lại đây." Hắn bước vào cửa, ngữ khí phá lệ bình tĩnh, nói, "Lại đây."
Không ngờ Vân Thanh Thanh lại không trốn đi, điều này hoàn toàn là ngoài dự đoán của Lâm Triệt.
Kỳ thật, Lâm Triệt căn bản không sợ Vân Thanh Thanh chạy, hắn đã rắc hương theo dõi lên túi giấy, một khắc lúc nàng chạm vào túi giấy, trên người đã dính mùi hương đó rồi.
Sau khi tắm xong, hắn vẫn chờ nàng nhanh nhanh chạy trốn, tốt nhất chạy đến sơn trang Vân gia.
Nếu Vân Thanh Thanh thực sự chạy, như vậy liền chứng minh nàng không vô hại giống như bề ngoài, hắn có thể danh chính ngôn thuận hạ thủ với nàng.
Kết quả Vân Thanh Thanh lại không chạy, còn ăn điểm tâm hắn mua, theo như mùi hương trên người nàng, xem ra nàng đã bôi thuốc vào chân rồi.
Hiện giờ Lâm Triệt không nhìn ra được tính khí của Vân Thanh Thanh, hắn vừa suy nghĩ vừa đi đến bên giường nhỏ ngồi xuống, vừa mới chuẩn bị cởi hài ra, nào ngờ Vân Thanh Thanh đi theo phía sau hắn, động tác thuần thục ngồi xuống cạnh hắn.
Vân Thanh Thanh mới vừa ngồi xuống, thầm nghĩ không ổn.
Hắn mới vừa rồi suy nghĩ đối phó cô ra sao thì Vân Thanh Thanh đã nghĩ nên công lược hắn thế nào rồi, hai người một trước một sau đi về phía trước, cô liền cứ như vậy trực tiếp theo hắn ngồi xuống ghế.
Vân Thanh Thanh véo lòng bàn tay của mình, nhanh chóng quay đầu nhìn sắc mặt hắn.
Quả nhiên, Lâm Triệt trừng mắt cô, tầm mắt hai người giao nhau, cọ ra tia xấu hổ mờ ám bên trong, cũng lâm vào im lặng quỷ dị.
Không đợi hắn mở miệng chửi, Vân Thanh Thanh đã lập tức đứng dậy, như một con thỏ nhỏ bị chấn kinh.
Lâm Triệt vốn định khiển trách cô vài câu, nhưng thấy bộ dạng sợ hãi kia của cô, như là nói với hắn: Ta không phải cố ý.
Lời nói vừa đến bên miệng lại kì lạ bị hắn ép xuống.
Nha đầu kia rất tà môn.
Lâm Triệt cố gắng khắc chế chính mình, hừ lạnh một tiếng.
Vân Thanh Thanh phối hợp với hắn, lui về phía sau hai bước, vẻ mặt hoảng sợ.
Thấy cô một bộ thuận theo, sắc mặt Lâm Triệt hơi chuyển biến tốt lên một tí, đưa tay lấy chăn trên giường ném xuống đất nói: "Ngươi ngủ trên đất."
Sau khi nói xong, hắn cởi hài, nằm xuống giường, đưa lưng về phía cô ngủ.
Vân Thanh Thanh vỗ ngực, lại lén lút nở nụ cười.
Hắn vẫn nhớ lưu lại cho cô một cái chăn, tính ra vẫn còn chút lương tâm.
Vân Thanh Thanh trải chăn bông trên đất, nằm lên chăn bông, lại mượn lực cuốn chăn bông lên người thành một cục.
Đi đường cả đêm, Vân Thanh Thanh cũng mệt mỏi, cô dường như nằm xuống một cái là ngủ ngay.
Mà Lâm Triệt đang đưa lưng về phía cô lại không hiểu sao khó ngủ được.
Từ nhỏ hắn lớn lên trong lo sợ, tâm cảnh giác rất mạnh, bởi vậy hắn chưa bao giờ ngủ cùng người khác...... Không nghĩ tới, người đang ngủ say cạnh hắn lại là nữ nhi của kẻ thù.
Đêm tối phá lệ yên tĩnh, sau lưng truyền đến tiếng hít thở đều đặn, Lâm Triệt gắt gao cắn răng, nội tâm tràn ngập sát ý.
Vân Thanh Thanh quá mức cổ quái, nếu lưu lại nàng, thật sự là gieo lại tai họa. Khó tránh tương lai sẽ hối hận, hắn nhất định phải giết nàng trong đêm nay.
Cuối cùng, hắn không khắc chế được chính mình, nhẹ nhàng rút dao trong tay ra, lật mình, nhắm dao về phía Vân Thanh Thanh.
Lúc này, cô gái đang quấn trong chăn bông đang ngủ vô cùng ngọt ngào, ánh trăng lọt qua cửa sổ phản chiếu lông mày và đôi mắt nàng phá lệ ôn nhu.
Không biết vì sao, dao trong tay hắn không thể hạ xuống được.
Hắn đột nhiên có chút hối hận, hối hận chính mình vì sao khi vừa mới gặp lại không giết chết nàng, mới qua một đêm, hắn vậy mà không thể hạ thủ.
Đang lúc hắn suy nghĩ miên man, thiếu nữ bỗng nhiên xoay người về phía hắn, dọa khiến dao trong tay hắn run lên, thiếu chút nữa dừng trên mặt nàng.
Nhìn lại, thiếu nữ vẫn chưa mở mắt chép miệng, như thể đang ăn gì đó rất ngon, sau khi nhai không khí vài cái lại ngốc ngốc nở nụ cười.
Ngốc, quá ngốc, ngốc đến nỗi làm cho người ta cảm thấy giết đi cũng quá lãng phí.
Lâm Triệt nhanh chóng bình tĩnh lại, rút dao về.
"Sao lại thế này?" Hắn chưa từng có thể nghiệm này bao giờ, đối với người xấu hoặc kẻ thù, hắn chưa bao giờ mềm lòng, mà hiện giờ đối diện với Vân Thanh Thanh, hắn lại nhiều lần không hạ thủ được.
Lâm Triệt cau mày, trở về nằm xuống lần nữa, dự định giành thời gian cả đêm để suy nghĩ lại mọi chuyện.
Đợi sau khi hắn yên tĩnh, tiểu hệ thống thu hồi ống tiêm mê hồn trong tay, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Mới vừa rồi nhân vật phản diện giơ dao lên, nó rất do dự không biết là nên cho nhân vật phản diện một mũi, hay là nên để nhân vật phản diện tùy tiện chém nhuyễn vị giáp...... Hai lựa chọn này không có cái nào tốt cả.
May mà cuối cùng nhân vật phản diện không động thủ, nếu không hôm sau nó phải nghe Vân Thanh Thanh mắng rồi.
Sáng sớm, trời mới tờ mờ sáng, Vân Thanh Thanh ngủ đến hôn thiên ám địa liền bị Lâm Triệt đánh thức.
Thể chất Vân Thanh Thanh trời sinh thích ngủ, liên tiếp qua hai đời quá thoải mái, cô bị nhân vật phản diện nuông chiều đến vô pháp vô thiên, Lục Triệt lo lắng cô không ăn sáng sẽ không tốt đến dạ dày, sáng sớm đã đem đồ ăn thức uống đến bên giường, đút bánh cho cô, hoặc là dùng thìa đút cháo cho cô từng miếng một, ở thế giới thứ hai, sau khi Triệu Triệt không làm hoàng đế nữa, rất rảnh rỗi, cũng nuông chiều cô như vậy.
Vân Thanh Thanh khẽ mở mắt, mơ mơ màng màng thấy Lâm Triệt ngồi bên cạnh cô, theo thói quen đưa tay ra khỏi chăn bông lấy "điểm tâm" trong tay hắn.
Kết quả Vân Thanh Thanh duỗi tay ra nhưng lại mò thấy khoảng không, bản năng cảm thấy không đúng, lại trở tay cầm lấy tay hắn có chút lạnh, nhét vào ở chăn của mình.
Cô ở trong đầu nói: "Tay ngươi lạnh như thế, ta giúp ngươi sưởi ấm."
Đáng tiếc Lâm Triệt không nghe thấy lời Vân Thanh Thanh nói, thình lình bị nàng cầm tay, sau đó lại nhét vào chăn, sắc mặt hắn đều thay đổi.
Trách thì trách động tác Vân Thanh Thanh quá thuần thục, thuần thục đến hắn vẫn chưa phản ứng lại được.
Lâm Triệt giận dựng tóc gáy, một phen rút tay ra, quát cô một tiếng: "Thức dậy!"
Vân Thanh Thanh nháy mắt tỉnh lại, cô tay chân lộn xộn đứng lên, thấy Lâm Triệt đang trên giường, nhất thời sợ tới mức hồn phi phách tán.
Nhớ lại động tác vừa rồi của mình, Vân Thanh Thanh nuốt một ngụm nước miếng, vội vàng từ dưới đất đứng lên, sau đó lui lại mấy bước.
Trách thì trách tốc độ cô xuyên qua quá nhanh, trước khi nhắm mắt cô còn ngủ bên người Triệu Triệt, vừa mở mắt lại biến thành Lâm Triệt, khiến thói quen mấy chục năm vẫn chưa thay đổi được.
"To gan lớn mật!" Ngực Lâm Triệt kịch liệt phập phồng, hung dữ trừng cô. Hắn lại bắt đầu hối hận khi không giết cô.
Vân Thanh Thanh cắn cắn môi, chỉ chỉ phương hướng dưới lầu, dưới tình huống chưa được hắn đồng ý, nhanh như chớp chạy xuống lầu, đi pha trà nóng và bưng điểm tâm đến cho hắn.
Lâm Triệt dùng trà và điểm tâm của cô xong, sắc mặt chậm rãi tốt lên không ít.
Thấy cô nhìn trộm mình, hắn nhẹ giọng nói: "Hôm nay còn có việc gấp, ngươi nhanh nhanh đi dọn đồ."
Trong lòng Vân Thanh Thanh lộp bộp một cái, dùng khẩu hình miệng hỏi hắn: Đi đâu?
"Dương Châu." Lâm Triệt lãnh đạm nói.
Vân Thanh Thanh hít sâu một hơi, thiếu chút nữa không duy trì được biểu cảm trên mặt mình.
"Hắn thật sự muốn đi Dương Châu chuộc thân cho nữ chính!" Vân Thanh Thanh nhất thời nổi giận, ở trong không gian lay tiểu hệ thống.
Nguyên hình của tiểu hệ thống là một cái gói biểu cảm, thân thể thoạt nhìn giống một trái bóng cao su, bị cô dùng sức lắc một trận, mắt tiểu hệ thống nháy mắt biến thành hình xoắn ốc, nó gian nan nói: "Nhân vật phản diện vốn sẽ đi Dương Châu tìm Đường gia báo thù, rất logic mà."
"Nhưng ta không muốn để hắn đi Dương Châu! Chúng ta mau nghĩ biện pháp!" Vân Thanh Thanh rống to.
Vân Thanh Thanh hiện chưa nhìn thấy nữ chính đã ghen thành như vậy, chờ một khắc chân chính nhìn thấy nữ chính, tiểu hệ thống thật sự hoài nghi cô sẽ lấy dao chém người.
"Hắn là ‘ Độc lang quân ’, chúng ta tốt nhất không nên dùng ống tiêm đối phó hắn......" Tiểu hệ thống từng dùng ống tiêm mê hồn với Triệu Triệt, cuối cùng bị Triệu Triệt phát hiện Vân Thanh Thanh khác thường.
Lần này đối diện với chuyên gia dùng độc "Độc lang quân" Lâm Triệt, nó lại càng không dám sử dụng đạo cụ thương thành lên người Lâm Triệt, đây cũng là nguyên nhân tối qua nó không sử dụng ống tiêm mê hồn.
Vân Thanh Thanh nghiến răng nghiến lợi, hung dữ nói: "Không thể dùng đạo cụ trên người hắn, chúng ta nghĩ một cái biện pháp khác!"
Lâm Triệt chính bưng chén trà nhìn ra xa ngoài cửa sổ, nhưng thực ra lại đạng trộm nhìn Vân Thanh Thanh.
Không biết có phải ảo giác không, hắn cảm thấy động tác Vân Thanh Thanh thu thập hành lý phá lệ dùng sức, như là đang giận dỗi với ai vậy.
Tuy rằng động tác dùng sức nhưng tốc độ dọn đồ của nàng rất chậm, lề mề dọn dẹp trong thời gian khoảng một chén trà nhỏ, đồ đạc vương vãi gì đó trong phòng cũng đã dọn xong.
"Ngươi sao thế?" Lâm Triệt không giận đứng dậy, hắn kéo tay áo, muốn tự tay thu dọn.
Vân Thanh Thanh thấy hắn muốn động thủ, động tác trên tay càng nhanh hơn, cuối cùng, cô không tình nguyện đem hành lý tới trên bàn.
"Đi." Lâm Triệt vốn muốn tự mang hành lý, nhưng nghĩ đến Vân Thanh Thanh là tỳ nữ, liền đem hành lý ném lại cho nàng.
Vân Thanh Thanh theo sau hắn xuống khách điếm.
Đang khi đi đến cửa khách điếm, Lâm Triệt không cẩn thận quay đầu, vừa mới thấy trong ánh mắt Vân Thanh Thanh lóe lên ánh sáng, trên mặt lộ ra nụ cười cổ quái.
"Ngươi sao thế?" Lâm Triệt nhíu mày, cảm thấy nụ cười này của nàng đã gặp qua ở nơi nào rồi.
Vân Thanh Thanh vội vàng thu lại nụ cười, khiến biểu cảm trên mặt mình trở nên thập phần vô tội.
Đúng lúc này, vài giọt nước theo gió bay vào đại sảnh, Lâm Triệt vươn tay ra ngoài cửa, lòng bàn tay lập tức liền bị ướt.
Bầu trời bên ngoài một mảnh u ám, lấy chỗ khách điếm bọn họ làm tâm, như là có ai ở trên bầu trời cầm một cái thùng điên cuống tưới nước xuống dưới.
Mắt thấy mưa to thế tới rào rạt, mưa có xu hướng lớn hơn, đúng là không thể ra ngoài dù chỉ một bước.
Chưởng quầy kêu rên một tiếng, vỗ bàn nói: "Mới vừa rồi thời tiết sáng sủa, sao đột nhiên trời lại mưa rồi? Ai da, hôm nay làm sao mà làm ăn đây?"
Lâm Triệt thở dài một hơi, nói với chưởng quầy: "Chưởng quầy, ông nói xem khi nào mới hết mua?"
"Mưa lớn như vậy, chắc phải nửa ngày mới ngừng." Khuôn mặt chưởng quầy u sầu đầy mặt nói, "Khách quan đừng vội, ngài ở lại đại sảnh từ từ đi."
Lâm Triệt đành phải ngồi chờ đại sảnh, tiểu nhị cho hắn một ấm trà nóng.
Nước trà thay hết ấm này đến ấm khác, thẳng đến đêm, cơn mưa to này cuối cùng cũng chịu dừng lại.
Ban đêm cổ đại quá mức u ám, không tiện đi đường, Lâm Triệt không có cách khác đành phải ngủ lại khách điếm một ngày.
Hôm sau, trời còn chưa tờ mờ sáng, Vân Thanh Thanh đã bị Lâm Triệt đánh thức.
Hắn nhìn thời tiết coi như bình thường, liền nhân cơ hội chuẩn bị xuất môn, tới địa điểm kế tiếp.
Vân Thanh Thanh rời giường, duỗi thắt lưng lười biếng, ở trong đầu nói với tiểu hệ thống:
"Hôm nay tiếp tục dùng ‘ mây vũ tích ’ để làm mưa, nhớ lệch về phía nam một ít để sông thoát nước, đừng để vỡ đê."