Edit by Thú nhỏ
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sau khi vợ chồng Lục Triệt và Vân Thanh Thanh liên thủ thu thập An Nam hầu phu nhân, cuộc sống của Vân Thanh Thanh càng trở nên bận rộn hơn.
Đầu tiên, cô phải dọn dẹp tàn cục An Nam hầu phu nhân lưu lại.
Trước khi đám gian tế bị trả về còn cố ý lưu lại cho cô một cục diện rối rắm.
Liên tiếp vài ngày, trong phòng Vân Thanh Thanh không có than để sưởi ấm, than khô ban đầu đều bị đám gian tế động tay động chân, phải bỏ hết toàn bộ.
Tốn công chỉnh lý lại hậu viện xong, Vân Thanh Thanh bắt đầu chọn mua nha hoàn.
Cô mua một đám nha hoàn xinh đẹp như hoa, lanh lợi, nhạy bén cho đám tẩu tử Lục gia tự do lựa chọn.
Đám tẩu tử đó gặp được chỗ tốt, còn có thể đích thân chọn nha hoàn, quần chúng kích động hăm hở, chen chúc nhau làm viện tử của Vân Thanh Thanh chật như nêm cối.
Có không ít người đánh chủ ý đến để tuyển thiếp cho nhi tử nhà mình, cũng có người muốn dùng nha hoàn mỹ mạo đi móc nối quan hệ, người phía sau nối tiếp người phía trước ra vào viện tử của Vân Thanh Thanh, hận không thể cướp hết toàn bộ nha hoàn đem đi. Thậm chí còn có hai vị tẩu tử vì một nha hoàn mà vung tay đánh nhau.
Viện tử của Vân Thanh Thanh nghiễm nhiên trở thành một cái chợ.
Cô mỗi ngày vội vàng đối phó với đám người này, cười nhiều đến nỗi gương mặt đều cương cứng. Phải mất vài ngày sau cô mới tặng hết đám nha hoàn đó đi.
Sau đó, danh vọng của Lục Triệt ở Lục gia dâng cao chưa từng thấy, danh vọng ấy lấn áp, làm lu mờ đi An Nam hầu phu nhân.
An Nam hầu phu nhân cả ngày nghe nhóm tẩu tử khen Lục Triệt và Vân Thanh Thanh, tức giận đến người gầy đi hai cân, sắc mặt cũng thập phần khó coi.
Còn có Vân Thanh Thanh cứ mỗi buổi sáng lại qua đây ghê tởm bà ta, nói phải hầu hạ bà bà, làm cho sức ăn của An Nam hầu phu nhân giảm đi.
Cho đến một ngày nọ, lúc bà ta đứng dậy, cả người không ổn định, thiếu chút nữa ngã xuống.
"Bà ta bị tuột huyết áp." Tiểu hệ thống nói.
Vân Thanh Thanh cảm khái nói: "Ngươi nói xem, nếu như thân thể bà ta không tốt, không đối phó với nhân vật phản diện nữa thì thật tốt biết bao."
Nếu An Nam hầu phu nhân có thể dừng lại, như vậy thì giá trị hắc hóa của Lục Triệt vẫn có khả năng vãn hồi.
Hiện giờ, giá trị hắc hóa của Lục Triệt vững vàng dừng lại ở 99, Vân Thanh Thanh rầu đến phát ngốc.
"Ta cảm thấy...... Cô mơ đẹp đấy." Tiểu hệ thống đẩy đẩy mắt kính.
An Nam hầu phu nhân này là một nữ nhân tâm địa độc ác, trừ phi bà ta chết, nếu không, bà ta tuyệt đối không buông tha cho nhân vật phản diện.
Vân Thanh Thanh thở dài.
Xem ra, chỉ có thể ra tay từ phía Lục Triệt.
Cô đang suy nghĩ, liệu có biện pháp nào vừa có thể giúp Lục Triệt báo được thù, vừa không làm ô uế tay hắn hay không?
Ngày khi Vân Thanh Thanh đang suy nghĩ đối sách thì một đoạn thời gian sau đó, An Nam hầu phủ lại phát sinh ra vấn đề mới.
Bởi vì dòng bên Lục gia không có nghề nghiệp, từ trước đến nay chỉ toàn moi bạc ở chỗ An Nam hầu phu nhân, trong túi đám người này nào có tiền, dần dần liền nuôi không nổi đám nha hoàn kia.
Vì thế, đám người này đều tìm đến An Nam hầu phu nhân để đòi tiền, đem không ít phiền toái đến cho An Nam hầu phu nhân.
Kết quả này Vân Thanh Thanh chưa từng nghĩ đến.
Vừa mới đuổi được thêm một tên không biết xấu hổ đi, An Nam hầu phu nhân tức giận đến trực tiếp ngã vào trên giường.
Lý mama vỗ lưng để bà ta thuận khí, hết nước hết cái khuyên nhủ: "Hầu phu nhân, người cẩn thận thân mình a."
"Đám người đó sống nhờ vào hầu phủ, dựa vào cái gì mà há mồm ra đòi tiền ta?! Lục Triệt cho bọn hắn mặt mũi đó sao?" Hồi tưởng lại bộ dáng chanh chua của người vừa rồi, An Nam hầu phu nhân tức giận đến hai má tái nhợt, môi đỏ run rẩy.
"Phu nhân......" Lí mama thấy khuyên bảo vô dụng, nhanh chóng nói sang chuyện khác, "Phía dưới báo lại, nói Lục Triệt không có bắt được tử sĩ chúng ta phái đi."
Nghe lời này, mắt An Nam hầu phu nhân sáng lên, buồn bực trên mặt nháy mắt tan thành mây khói: "Thật sao?"
Lý mama nói: "Tất cả thi thể của tử sĩ đều bị chúng ta tìm được, không có người nào sống cả."
"Bang!" Nghe lời này, An Nam hầu phu nhân giống như phát điên, hất toàn bộ ấm trà, chén trà trên bàn xuống đất.
Nghe âm thanh bén nhọn của đồ sứ bị vỡ vang lên, Lý mama sợ tới mức trực tiếp quỳ rạp xuống đất.
"Tên tiểu tử thối kia, thế mà lại lừa ta!" An Nam hầu phu nhân mắt trợn lên, cơ hồ nghiến răng nói "Chúng ta đều bị hắn lừa!"
An Nam hầu phu nhân lại đập nát vài cái bình hoa, lúc này mới từ từ khôi phục thần trí.
Lý mama muốn khuyên thêm vài câu nữa, nhưng An Nam hầu phu nhân như là nhớ ra cái gì, đi nhanh ra phía ngoài, quát lớn với nha hoàn ngoài cửa: "Người đâu, gọi Hồng Đường lại đây!"
Tùy Vân Viện.
Vân Thanh Thanh phát hiện nha hoàn Hồng Đường cô trả lại cho An Nam hầu phu nhân gần đây rất thích chạy qua chỗ cô.
Một khắc mà Hồng Đường kia đến, Vân Thanh Thanh liền đoán được An Nam hầu phu nhân đã tra được Lục Triệt không bắt sống được thích khách, nguyên nhân bởi vì như thế, An Nam hầu phu nhân mới không lo lắng mà tiếp tục đến đối phó với bọn họ.
Vân Thanh Thanh gần đây suy nghĩ rất nhiều biện pháp.
Cô muốn đích thân thu thập An Nam hầu phu nhân. Sau đó dùng phương thức của nữ nhân để đối phó với nữ nhân, đến kết liễu An Nam hầu phu nhân.
Hôm nay, Lục Triệt phái người đến truyền lời, nói buổi tối sẽ trở về ăn cơm.
Vân Thanh Thanh đã lâu không gặp được hắn, muốn nhân cơ hội này xoát một ít độ hảo cảm, liền sai người lấy bộ áo choàng có thêu hoa mận mới được may đến, khoác thêm bên ngoài, đi đến trước cổng đón Lục Triệt.
Nhưng ai biết cô còn chưa đợi được Lục Triệt, thì đợi được Lục Từ trở về.
Dưới mái hiên, thiếu nữ mặc một chiếc áo choàng lông cáo màu trắng, trên áo choàng điểm một vài bông hoa mận đỏ, dưới áo choàng là một chiếc váy thổ cẩm đơn giản màu trắng, eo thon thắt một chiếc đai lưng mỏng màu đỏ.
Trên mái tóc đen cài một cây trâm trân châu, chuỗi hạt tinh tế cùng tóc mai phiêu lộng theo gió, khiến dung nhan nàng càng xinh đẹp động lòng người.
Vân Thanh Thanh duyên dáng yêu kiều đứng trong gió, giống như một gốc hồng mai đang nở rộ.
Khi Lục Từ nhìn thấy nàng, hô hấp như bị kiềm hãm.
"Thanh Thanh." Hắn ngay cả đại tẩu cũng quên kêu, không tự chủ được bước về phía Vân Thanh Thanh.
Vân Thanh Thanh nhíu mày, Lục Từ này ngày càng không có quy củ, ngay cả đại tẩu cũng không gọi.
"Nhị đệ." Vân Thanh Thanh xụ mặt, giáo huấn nói, "Ngươi nên gọi ta là đại tẩu."
Nàng bảo hắn gọi nàng là đại tẩu.
Đáy mắt Lục Từ hiện lên một tia đau đớn, hắn khàn giọng nói: "Thanh Thanh, chúng ta thật muốn như vậy sao?"
Hóa ra thời điểm nàng theo đuổi hắn, hắn chưa từng động tâm, thẳng đến lúc mất đi nàng, hắn mới cảm giác được cái gì gọi là chạm đáy nỗi đau.
"Tránh ra, đừng cản ta chờ đại ca ngươi." Vân Thanh Thanh lạnh như băng nhìn hắn, đối với loại tra nam này, từ trước đến nay cô đều không khách khí.
Nghe xong lời nói lạnh nhạt của Vân Thanh Thanh, Lục Từ ngược lại không chùn bước, nói: "Nghe nói nàng đem tất cả nha hoàn trả lại hết cho mẫu thân, vậy người nào hầu hạ nàng? Đại ca gần đây không ở nhà, nàng sống có tốt không, ta rất lo lắng cho nàng."
Nghe Lục Từ nói mấy lời buồn nôn đó, Vân Thanh Thanh nổi hết cả da gà.
Nam chính rốt cuộc bị sao thế, cô đã biểu lộ thái độ cự tuyệt của mình như thế, vì sao đối phương còn dây dưa không ngớt với cô?
Tiểu hệ thống hợp thời bổ sung một câu: "Trong《 Cao thủ bên người phú bà hàng tỷ》 nam chính có nói, không có gì ăn ngon bằng sủi cảo, không có gì thú vị bằng đùa bỡn chị dâu."
Vân Thanh Thanh nhất thời sụp đổ: "Bình thường ngươi đọc mấy cái cuốn sách gì vậy hả!"
Thấy Vân Thanh Thanh không đáp lại, Lục Từ lấy từ trong tay áo ra một sấp ngân phiếu, thập phần hào phóng đưa cho cô, nói: "Ta biết gần đây nàng tiêu không ít bạc, ta nói rồi, ta sẽ bồi thường nàng, đây là ngân phiếu ta tích lũy, nàng đừng chê ít, cầm dùng đi, về sau ta cho... nàng thêm."
Vừa thấy Lục Từ lấy ra ngân phiếu, mắt tiểu hệ thống đã tỏa ánh sáng: "Ký chủ, hắn rất có tiền nha!"
Nhưng mà, Vân Thanh Thanh cũng không có ý định nhận lấy.
Trong truyện, sau khi An Nam hầu phu nhân chết, Lục Từ sẽ cùng Lục Triệt trở thành kẻ thù không đội trời chung, trong trận chiến bảo vệ kinh thành, cấp dưới của Lục Từ đem hài cốt của mẫu thân Lục Triệt đào ra, phơi thây nơi tường thành, việc này là do Lục Từ ngầm cho phép.
Bởi vậy, cho dù cô có thành ăn mày, cũng tuyệt đối không thể nhận ý tốt của nam chính được.
"Ta không cần!" Vân Thanh Thanh khước từ Lục Từ nhét ngân phiếu cho cô.
Lục Từ càng cực lực muốn đưa ngân phiếu, hai người nhất thời lôi kéo một trận, Vân Thanh Thanh phẫn nộ đến cực điểm, một phen rút ra một tấm ngân phiếu, xé làm đôi trước mặt hắn!
Cô đựng mày liễu, quát: "Ngươi còn làm phiền ta, cẩn thận ta xé hết đấy!"
Nhìn hai phiến giấy mỏng rơi trên mặt đất, bên trong nội tâm Vân Thanh Thanh gào thét: "Ô ô ô, ta thật sa đọa mà, ta thế mà lại đi xé tiền, tim ta đau quá."
Tiểu hệ thống phun tào: "Vậy mà cô còn xé ở giữa! Chỉ cần xé một góc nhỏ thôi, đợi lát nữa lén lụm lên dán lại không được sao."
Lục Từ không nghĩ đến nàng lại quật cường như thế, nhất thời ngẩn ra ngay tại chỗ.
Thừa dịp Lục Từ thất thần, Vân Thanh Thanh lui nhanh ra phía sau hai bước, cách hắn một khoảng, lúc này, có một nha hoàn chạy tới, thấp giọng nói với cô: "Thiếu phu nhân, đại thiếu gia đã vào từ cửa sau."
"Hắn không phải phái người đến truyền lời, nói là đêm nay hắn theo cửa chính trở về sao?"
Vân Thanh Thanh giậm giậm chân, cô vốn định xuất môn đón nhân vật phản diện, thuận tiện xoát độ hảo cảm, là ai to gan lớn mật như vậy, dám cấp cho cô tin tức giả!
Không để ý tới Lục Từ đang đứng mất mát tại chỗ, Vân Thanh Thanh kéo theo nha hoàn vội vã chạy đến cửa sau.
Mà lúc này, Lục Triệt vừa mới tiến vào cửa sau, liền thấy một nha hoàn mặc bộ xiêm y màu xanh xuất hiện trước mặt hắn.
"Đại thiếu gia, người đã về."
Hồng Đường mang theo một cái hộp đựng thức ăn tinh xảo, hướng hắn mỉm cười.
Khác với Bích Trì, Hồng Đường mang phong cách tươi mới và hàm súc, vẻ mặt nhút nhát rụt rè, như một đóa sen lay động trong gió, làm cho người ta bất giác cảm thấy đau lòng.
Khóe miệng Lục Triệt khẽ giật giật, sau đó trầm giọng hỏi: "Ngươi là người nào."