Từ ngày Vũ Tình mang thai, hoàng cung xôn xao hẳn lên. Các đại thần biết hoàng hậu mang thai thì nín thở đợi chờ kết quả xem đó là công chúa hay hoàng tử.
Trân phi là một người khá tốt bụng, cả hậu cung ngoài Vũ Tình chỉ có Trân phi. Trân phi trước kia sau khi nghe tin người mình yêu mất. Nàng ta không còn tâm ganh đua giữa chốn hậu cung nữa.
Nàng ta sống khép kín, đóng cửa một lòng hướng phật. Dạ Quân chưa từng chạm vào Trân phi một lần nào, hắn rất tôn trọng nàng ta. Hai người ngươi tình ta nguyện không gây một chút sóng gió nào.
Dạ Quân vốn mang danh tiếng tàn ác nên nữ nhi của đám đại thần không người nào chịu trở thành nữ nhân hậu cung cả. Chỉ cần đủ tuổi là nhanh chóng có hôn ước với công tử nhà khác ngay.
Trân phi là do tiên hoàng ban cho Dạ Quân từ thời niên thiếu. Hai người cũng không còn cách nào.
Trân phi nhìn chằm chằm bụng của Vũ Tình.
"Hoàng hậu thật có phúc, ngài muốn sinh con trai hay con gái."
Vũ Tình cũng biết câu chuyện của Trân phi. Nàng cũng cảm thấy ngưỡng mộ với Trân phi. Ngưỡng mộ một người si tình như thế nhưng lại bị ép sống nơi hậu cung này.
Do vậy, tuy được làm chủ hậu cung nhưng không lần nào Vũ Tình chèn ép hay gây khó dễ cho Trân phi cả.
Nàng cười cười, vui vẻ tiếp nhận hoa quả Trân phi mang đến.
"Ta vẫn mong là một nữ nhi xinh đẹp dễ thương hơn. Nhi tử không ít cũng nhiều phá phách lắm."
"Hoàng hậu thật rộng lượng, theo ta được biết thì hầu như nữ nhân nào cũng mong con mình sinh ra là nam đấy."
Trân phi cười khổ, làm nữ nhi chỉ mặc cho người khác định đoạt số phận thôi. Nàng cũng thế, bị ép mà không còn cách nào chống cự được.
Vũ Tình cười trừ, có vẻ nàng chạm đến lỗi đau nào của Trân phi rồi.
"Nhi tử cũng được, nếu nghe lời thì ta đều thích."
Trân phi và Vũ Tình hàn huyên đến trưa. Thấy đến giờ dùng bữa, Vũ Tình mời Trân phi ở lại dùng bữa nhưng nàng ấy không chịu. Quy củ hành lễ rồi ra về.
Đi nửa đường Trân phi gặp Dạ Quân, nàng nhún người hành lễ rồi xin cáo từ.
"Nàng trông có vẻ rất vui nhỉ?"
Vũ Tình đang lột vỏ nho, Dạ Quân ngồi xuống cạnh nàng. Hắn giật lấy quả nho nàng đang bóc dở dang tỉ mỉ bóc và đút cho nàng. Vũ Tình cũng vui vẻ nhận lấy.
Tiểu nha hoàn bên cạnh và An công công đang đứng cũng thấy xấu hổ. Tưởng có đôi có cặp là hay lắm sao? Những người ngược cẩu đều là những người độc ác cả. Hai người thầm nghĩ trong lòng.
An công công nhịn không được xấu hổ quay đi.
Vũ Tình mang thai cũng được hai ba tháng. Người ta nói nữ nhân mang thai tâm trạng luôn bất ổn, đúng là như vậy. Nàng rất hay suy nghĩ vẩn vơ.
Nàng nghĩ linh hồn của nguyên chủ đang ở đâu? Liệu có trở lại không? Và nếu trở lại đòi cơ thể thì nàng sẽ làm cách nào?
Nàng cũng không biết nữa.
Cơ thể vốn của người ta thì nàng có mặt mũi gì mà đòi cơ chứ. Nếu Vũ Tình thật quay về thì nàng cũng sẽ trả cho người ta.
Người Dạ Quân yêu là Vũ Tình thật sự, không phải nàng. Nàng biết mà, nàng biết chứ, nàng không ngốc.
Nàng thầm nhủ sẽ không yêu Dạ Quân, nhưng thứ tình cảm luôn là thứ khó điều khiển nhất. Nàng đã lỡ yêu mất rồi. Phải làm sao đây?
Thấy Vũ Tình mới lúc nãy còn vui vẻ giờ tâm trạng lại bắt đầu thay đổi. Vài tháng nay hắn đều thấy tâm trạng bất ổn của nàng nên lo lắng hỏi.
"Hoàng hậu, nàng làm sao vậy?"
Vũ Tình rưng rưng nước mắt. Nàng nhìn sang An công công và nha hoàn đang đứng bên cạnh.
Dạ Quân hiểu ý, hắn ra lệnh cho hai người lui xuống.
An công công cùng tiểu nha hoàn như được ân xá miễn ăn cơm chó chạy lẹ, chỉ một chút là đã đi xa.
Bây giờ không gian chỉ có hai người. Dạ Quân hắng giọng nói:
"Bây giờ chỉ có mình ta, nàng nói đi."
Vũ Tình rưng rưng nước mắt.
"Nếu ta nói ta không phải Vũ Tình thì ngài có ghét bỏ ta không?"
"Sẽ không."
"Vì sao?"
"Vì trước kia ta chỉ đơn thuần là thích. Còn hiện tại, là yêu."1