Đèn chập chờn, hai bóng người đang dây dưa.
Âm thanh kiều mị của nữ nhân càng ngày càng không ổn định, từng giọt mồ hôi trên trán nam nhân rịn ra rồi từ từ trượt xuống rơi xuống cơ thể của nữ nhân.
Nàng nằm nằm sấp cố gắng chạy đi nhưng bị hai tay nam nhân giữ chặt lấy eo. Chiếc chăn mỏng manh che đi chỗ tư mật của hai người, một chốc lại nhấp nhô theo từng lúc.
"Nàng đừng như vậy, chẳng phải nàng cho ta rồi sao?"
Phượng Vũ Tình cắn chặt răng không để cho tiếng phát ra. Đúng là nàng có đồng ý nhưng căn bản nàng không tiếp nhận nổi.
Nam nhân cấm dục đúng là đáng sợ. Động tác của Dạ Quân tuy rất không có một kẽ hở nào nhưng nàng vẫn không tiếp nhận nổi. Nàng có làm với hắn nhiều lần rồi mà, sao càng ngày nàng càng không kiểm soát được bản thân mình?
Đây mới chỉ là khởi đầu mà Vũ Tình đã không chịu được. Vậy kết thúc thì nàng thế nào?
"Được rồi, nàng thả lỏng không cần căng thẳng như vây. Nàng chỉ cần hưởng thụ, còn mọi việc thì cứ để ta."
"V... Vâng."
Dạ Quân lúc nãy mới chỉ vào được một nửa, nghe tiến kêu đau của nàng thì liền dừng lại. Hiện tại có sự đồng ý của nàng, tất nhiên hắn không kiêng nể gì lập tức lấp đầy.
"Ah..."
Hạ thể bỗng dưng căng lên đột ngột, Phượng Vũ Tình tạm thời không thể nhanh chóng tiếp nhận được. Miệng nhỏ bật lên một tiếng kêu khe khẽ.
Tiếng kêu ấy khiến cho người nào lấy đang kiềm chế càng nghẹn lại. Hạ thân cũng lớn thêm một vòng. Vũ Tình cũng thật là, đây cũng đâu phải lần đầu của nàng đâu.
Dạ Quân cũng rất là hiểu ý nàng, biết là nàng một thời gian chưa ai chạm vào nên mới đau đớn như vậy. Hắn càng dịu dàng hơn. Hắn thử động vài cái, mới đầu nàng còn không tiếp nhận được.
Nhưng về sau, Dạ Quân biết cách phân tán sự chú ý của nàng lên Vũ Tình cũng dần lơ là cảnh giác. Bất giác, mật đào cũng từ từ chảy ra thuận tiện cho vật lớn hoành hành.
Cảm giác tê dại nhanh chóng lan tỏa khắp tế bào trong cơ thể Vũ Tình, nàng bắt đầu thoải mái tiếp nhận. Hai tay nàng vòng lên cổ Dạ Quân cố tìm môi hắn hôn xuống.
Nàng vụng về hôn hắn, chẳng mấy chốc liền thả ra. ** *** mới đầu di chuyển nhẹ nhàng như sợ làm đau, nhưng dần dần nó không theo một tiết tầu nào. Lúc nhanh lúc chậm.
"Ah... Ah..huh...sâu... Quá... Quá rồi... N..hẹ thôi..."
"Hử, nàng rất thích mà đúng không?"
"Không... Không có."
Dạ Quân xấu xa, thúc mạnh vài cái.
"Đừng... Đừng mà."
Thân thể Vũ Tình không hề nghe theo nàng mà theo bản năng cong lên tiếp nhận.
"Rõ ràng là rất thích mà."
"Ngài đừng nói mấy câu xấu hổ nữa."
Vũ Tình ôm lấy mặt, nếu bây giờ mà nó cái lỗ thì nàng cũng không ngần ngại mà chui xuống đây. Suốt nãy giờ nàng bị Dạ Quân nói cho sắp biến thành con tôm luộc luôn rồi.
Dạ Quân giữ tay nàng lại.
"Đừng phân tán sự chú ý."
Mỗi lần thúc vào hạ thân Vũ Tình căng ra tiếp nhận, bụng nhỏ còn gồ lên như một ngọn núi nhỏ nữa. Dạ Quân gật đầu hài lòng với thành quả cùng mình gầy dựng lên.
Nếu trong bụng nàng mà có một sinh linh bé nhỏ nữa thì gắn càng hài lòng hơn. Nhưng mà không vội, bây giờ hắn đang là hưng thịnh, không thể bỗng dưng lòi ra một đứa nhỏ phá hoại chuyện tốt của hai người được.
Hắn thúc mạnh vài chục cái, bụng nhỏ của Vũ Tình bỗng dưng co rút lại như muốn thoát. Dạ Quân bỗng dưng dừng lại. Hắn di chuyển chậm chạp.
Nhìn dáng người mê người dưới thân, ánh mắt Vũ Tình đã sớm phủ một tầng mông lung. Môi đỏ mấp máy như muốn nói gì đó.
Dạ Quân ghé vào xem nàng muốn nói cái gì. Ai ngờ lại nghe thấy nàng nói câu.
"Ngài thật xấu xa."
Tâm trạng hắn bỗng dưng thoải mái đến lạ.
Hắn chiều ý nàng, tiểu xấu xa không ngừng luôn động ở huyệt động. Mật đào thấm ướt một mảng, có xu hướng chảy xuống. Vũ Tình sao có thể chịu nổi sự kích thích này, bụng nhỏ bỗng co thắt dữ dội.
"Ta... sắp... ra."
"Ừ."
Phượng Vũ Tình vẫn là dưới uy lực của Dạ Quân mà đầu hàng.
Cùng lúc đó, một dòng ấm áp lấp đầy tử cung Vũ Tình. Vũ Tình mặt đầy thỏa mãn, trên mặt vẫn nhuốm dư âm của trận kích tình ban nãy.
"Nhanh như vậy đã thỏa mãn rồi. Đêm nay, chơi cùng ta một trò chơi."