Vài ngày sau, đội ngũ hòa thân đã đến. Rất nhanh đến điện diện kiến vua.
"Sứ thần Minh quốc bái kiến hoàng thượng Đại Tống. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn vạn tuế."
Dạ Quân ngồi trên ngai vàng, rất hào phóng mà nói: "Sứ thần Minh quốc không cần khách sáo."
"Người đâu, mời sứ thần ngồi."
"Vâng, mời ngài."
Nha hoàn tiến đến, rất quy củ mà mời sứ thần cùng công chúa ngồi xuống.
"Người đâu, dâng khúc."
"Vâng."
Nói chuyện rôm rả một hồi, sứ thần Minh Quốc bỗng nhiên đề nghị.
"Nghe nói Đại Tống sinh ra toàn những người có tài. Nam nhân thì tài sắc vẹn toàn, nữ nhân thì không những đẹp mà phẩm hạnh đẹp đẽ. Nay đến đây quả đúng như vậy, vũ nữ không những múa đẹp dáng người còn yểu điệu. Thật không có chỗ nào để chê."
"Thảo nguyên Minh quốc chúng ta quanh năm suốt tháng chỉ biết cưỡi ngựa hòa mình với thảo nguyên. Duy chỉ có điệu múa của nữ nhân là nổi tiếng. Không biết hoàng thượng có nhã hứng thưởng thức?"
Nói thẳng ra là muốn quyến rũ Dạ Quân. Nhưng Dạ Quân là ai? Hắn dễ dàng bị thao túng thế sao?
Dạ Quân liền đồng ý. Chung quy vẫn cho Minh Quốc chút mặt mũi.
"Tốt, ta có nhã hứng."
Công chúa biết ý liền thay trang phục. Song xuôi, nàng ra ta bước ra. Bộ y phục đỏ đến diễm lệ, giữa trán điểm một nốt chu sa. Dáng người yểu điệu, eo thon, chân nhỏ làm cho bất kì nam nhân nào cũng thèm nhỏ dãi. Chỉ muốn chiếm nữ nhân đẹp như thế làm của riêng. Nàng ra không muốn tùy tiện cho nam nhân thấy nhan sắc của mình nên đeo một chiếc mành che đi nhan sắc. Nhưng không thể nào che nổi khí chất vốn có.
Đôi chân thon dài trắng nõn, cổ chân đeo một chiếc lục lạc khi di chuyển vang lên âm thanh rất êm tai dễ chịu. Vui tai vui mắt.
Phượng Vũ Tình ngồi gần Dạ Quân. Nàng cảm nhận được lòng tham của đám nam nhân bên dưới. Chẳng có điều gì lớn cả. Chỉ riêng ánh mắt nhìn nữ nhân không chớp mắt là biết. Chỉ thiếu điều nhỏ dãi ra thôi đấy!
Nàng lại liếc nhìn nam nhân cách mình không xa. Ánh mắt của hắn nhìn mỹ nữ phía dưới không rõ ý tứ gì, chỉ vân vê chiếc nhẫn ngọc thạch trên tay.
Phượng Vũ Tình nghẹn lại, nếu hắn thích thì cũng lên biểu hiện ra đôi chút cho nàng thấy chứ? Đằng này một chút cũng không biểu hiện. Đúng là lòng dạ đế vương khó lường.
Phượng Vũ Tình nghiến răng nhè nhẹ, đúng, không phải nói.
Nàng đang ghen đấy!
Ô Nhĩ Đới lắc vòng eo thon của mình cùng với dai điệu của nhạc lúc trầm lúc bổng. Tiếng lục lạc luôn phiên theo từng động tác của chủ nhân. Đôi chân thon dài của nàng ta mỗi lần nâng lên hạ xuống đều thu hút ánh mắt như hổ đói của rất nhiều người bên dưới.
Không thể phủ định tài năng của Ô Nhĩ Đới. Đến Phượng Vũ Tình là nữ nhân cũng không thể dời mắt ra được huống chi là nam nhân?
Nếu, nếu Dạ Quân lập nàng ta làm phi. Chắc chắn nàng ta sẽ độc sủng, với thân hình đó thì không khó giữ vị trí ngang hàng nàng. Đến lúc đó Dạ Quân sẽ có mới nới cũ sao?
Nàng thử nhìn Dạ Quân, hắn ta vẫn điềm nhiên như không!
Múa xong, Ô Nhĩ Đới nghiêng mình. Nàng ta nhã nhặn nói. Âm thanh lanh lảnh vang lên.
"Tiểu nữ ra mắt bệ hạ. Bệ hạ cảm thấy điệu múa Minh quốc thần thế nào?"
Dạ Quân trầm ngâm một lúc. Nếu nói không đẹp thì là sự sỉ nhục Minh quốc. Thôi thì hắn vẫn là nên cho chút mặt mũi vậy.
"Minh quốc không hổ là quốc gia sinh ra đã uy dũng trên lưng ngựa. Đến cả điệu múa cũng không mất vẻ mạnh mẽ. Đáng khen."
Vũ Tình ngồi gần đó, suýt nữa thì bật cười.
Ý Dạ Quân là điệu nhảy của cô công chúa Minh quốc:
Mạnh mẽ như hổ ấy hả?
Người ta dáng người đẹp, múa cũng đẹp như thế mà lại bảo người ta như hổ. Đúng là không hiểu nổi Dạ Quân đang nghĩ điều gì?