Dạ Quân cầm một chiếc khăn khẽ lau nhẹ u động hơi sưng đỏ. May mắn là không làm nàng bị thương, chỉ là nơi đó có chút sưng, bôi cao một chút là khỏi.
Vũ Tình hơi ngạc nhiên.
Bàn tay cầm kiếm, bàn tay hô mưa gọi gió, quyền lực không hì bằng ấy thế hiện tại lại đang lau cho nàng. Thật là lạ à nha.
Lau xong, hắn lập tức quẳng luôn cái chăn mỏng lót phía dưới đã sớm bị ướt đẫm sau đó thay cái mới. Một loạt động tác nhanh gọn khiến Vũ Tình hơi xúc động một chút.
Đúng thật là trên đời có loại " được sủng mà kinh sợ " là có thật. Không phải là nói đùa, mà chính nàng đang trải đây này. Đây chẳng phải là trong giấc mơ hồi 17 nàng hay mơ về đấy sao? Đúng là ước mà không được. Tuy là sau này tròn 20 tuổi không còn mơ tưởng viển vông nữa nhưng đâu đó vẫn còn chút mong chờ.
17 muốn được cưng chiều, 20 thì chỉ cắm đầu vào công việc. Lúc nào cũng, kiếm tiền, kiếm tiền, kiếm tiền.
Hiện tại, trong rương đồ của nàng. Vàng bạc châu báu đếm không xuể, sống trong nhung lụa, cẩm y ngọc thực tiện nghi. Hơn nữa còn được một ông chồng yêu thương bao bọc. Cơ hội tốt thế này, không tận hưởng thì còn đâu hương vị đời người?
Thôi, hiện tại nàng chỉ việc hưởng thụ. Không lo lắng, không bận tâm với đời. Cho dù có một ngày nàng không làm hoàng hậu nữa, thì ít nhất cũng nhận đãi ngộ tốt như thế này đến cuối đời. Cho dù nàng nghĩ hơi xa thật nhưng quả thật là như vậy. Xưa nay, ít vị hoàng đế chung thủy lắm....nếu như có ngày như vậy....thì...thôi...không nghĩ nữa, đến đâu rồi tính đến đó.
Vũ Tình chép chép miệng, khẽ lật đổ mọi suy nghĩ trong đầu.
Dạ Quân nằm xuống, khẽ ôm nàng vào trong lòng mình. Để nàng vùi đầu vào khuân ngực vững chắc của hắn, hắn hít nhẹ hương thơm trên người nàng mà chìm vào giấc ngủ.
Vũ Tình cũng nhắm mắt, hơi thở dần dần trở lên đều đặn. Rất nhanh, nàng cũng chìm vào giấc ngủ.
[... ]
" Vũ Tình, Vũ Tình.."
Âm thanh gió réo rắt, tiếng lá rụng lao xao, âm thanh lúc nhỏ lúc lớn làm Vũ Tình phải giật mình. Nàng mở mắt, phát hiện mình đứng ở một khoảng không xa lạ.
Tiếng gió lớn như xé cả khuôn mặt của nàng. Vũ Tình sợ hãi, nàng dáo dác nhìn xung quanh.
Từ đằng xa xa, một thân ảnh bạch y thoắt ẩn thoắt hiện. Chẳng mấy chốc đã xuất hiện trước mắt của Vũ Tình.
Ánh mắt nàng ta lõm sâu, nàng không hề nhìn thấy bất kì cảm xúc nào trên khuôn mặt của nữ nhân nọ. Nàng ta nhìn Vũ Tình rồi nở một nụ cười quỷ dị.
Khuôn mặt nàng ta trắng bệch, nàng ta bỗng trở lên hung dữ.
" Ngươi là ai mà dám cướp thân thể của ta? Ta muốn giết ngươi, trả lại thân thể cho ta"
Càng nói, nàng ta càng trở lên điên cuồng. Nàng ta dơ móng tay sớm nhìn không ra màu nữa dơ lên hòng bóp cổ Vũ Tình.
Vũ Tình thanh minh.
" Ta không có cướp thân thể của cô, ta cũng không hiểu lý do tại sao ta lại ở trong thân thể của cô. Khi ta tỉnh dậy đã thấy mình trong thân thể này rồi, ta không hề biết tại sao cả. Nếu cô đã không còn nữa thì ta xin thề sẽ thay cô sống thật tốt, ta sẽ ra sức bảo vệ người thân của cô. Cô tin ta, cô hãy sớm đi đầu thai đi, ta sẽ bảo vệ những thứ quan trọng với cô. Được không?"
Thấy thái độ thành khẩn của Vũ Tình, nàng ta dừng lại động tác, bán tín bán nghi hỏi lại.
" Thật không?"
" Thật"
Nàng ta nghĩ đến cái gì đó, khuôn mặt trở lên vặn vẹo.
" Không, ta không tin, trên thế gian này bất kì ai ta cũng không tin. Trả đây, trả lại cho ta"
Vũ Tình sợ hãi, theo bản năng thôi thúc. Nàng chạy thục mạng về phía trước, nàng chạy mãi, chạy mãi bước chân nàng bắt đầu trở lên nặng trĩu.
Không...không...không thể dừng lúc này được...
- -