Dạ Quân một tay nắn bóp đôi gò bồng, một tay hướng lấy môi nàng mà không ngừng gặm nhấm. Vũ Tình trở tay không kịp, nàng chỉ có thể thuận theo hắn.
Cả thân thể nàng như bốc hơi theo dòng nước ấm vậy, mềm nhũn. Nàng bị Dạ Quân hôn đến khi như cả không không gian trong mắt nàng như tối sầm lại, vô cùng mờ mịt.
Chỉ biết bám chặt lấy nam nhân, đôi môi hồng đào thuận theo nam nhân. Thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kêu yêu kiều.
" A ~ah....um..."
Nam nhân cũng không hề nhàn rỗi, hắn tách hai chân Vũ Tình ra. Bàn tay to khỏe khẽ chạm vào u huyệt không biết do động tình hay do ngồi trong bồn mà vô cùng nhớp nháp.
Hắn chạm nhẹ vào hạt trân châu đỏ hồng, lúc thì giật nhẹ, lúc thì dí mạnh khiến cơ thể Vũ Tình run lên từng đợt. Nàng há hốc miệng, ánh mắt mê ly. Trông nàng của hiện tại giống như một đóa hoa nở rộ cần người hái vậy, quyến rũ vô cùng.
Hắn cúi xuống, nhìn chằm chằm vào u động ẩm ướt của nàng. Vũ Tình thẹn thùng, nàng khép chặt hay chân lại nhưng lại bị một tay nam nhân giữ chặt. Hắn liếm liếm môi, dần dần trở lên mất kiểm soát.
" Vũ Tình, ta muốn.."
Vũ Tình thầm nghĩ. Muốn thì làm đi, chẳng nhẽ lại để nàng nói. Chẳng ra dáng nam nhân gì cả.
" Nàng cho ta chứ?"
Ánh mắt Vũ Tình trở lên mờ mịt, âm thanh nơi cổ họng như bị thôi miên vậy. Luôn thuận theo Dạ Quân.
" Ừm"
Nàng vừa cất tiếng, Dạ Quân bế thốc nàng lên. Nhắm chỗ cho nàng ngồi xuống, chỉ nghe thấy một tiếng 'bạch' cả cơ thể Vũ Tình như rơi tự do. Rơi vào nơi hùng dũng nào có.
Cả cơ thể Vũ Tình cong lên, mị thịt kẹp chặt lấy nam nhân. Đến mức làm cho nam nhân phải nhăn mày cau có. Nhưng đây không phải là kiểu nhăn mày khó chịu, mà là một chút khởi đầu cho sự sung sướng.
Nàng ngồi xuống, nay bấu chặt lấy bả vai nam nhân. Cả người nàng hướng về hắn, bầu ngực mềm mại cứ phập phồng ở trước ngực khiến nam nhân nuốt nước bọt cái ực.
Dòng nước ấm cộng với nơi nóng bỏng như côn sắt kia ở bên trong nàng. Bụng nhỏ của Vũ Tình nhất thời trở lên căng cứng.
Dạ Quân bắt đầu luân động, mới đầu là tiết tấu vô cùng nhẹ nhàng khiến cho Vũ Tình cảm thấy thoải mái. Dần dà, tốc độ càng lúc càng nhanh. Vũ Tình chỉ có thể bấm chặt nam nhân để hắn không thể làm nàng bay lên cao nữa. Độ cao này đã quá đủ rồi, nếu cao nữa, bụng nhỏ căng trướng của nàng sẽ không thể chịu đựng được. Nàng sẽ tiết ra mất, lúc đó thật mất mặt.
Không biết là tiếng va chạm của da thịt hay tiếng va chạm làm dòng nước gợn sóng mà âm thanh ' bành bạch' vang lên vô cùng lớn. Vô cùng kích thích.
Nàng há miệng, liên tục phát ra tiếng rên rỉ không biết do quá sướng hay là do thống khổ. Nước miếng chảy ra cũng không thể nuốt kịp. Đôi gò bồng cũng rơi tự do nhưng lại đến điểm nào đó dừng lại, sau đó lại lên. Cảm giác vô cùng khó tả.
" Hoàng thượng...thiếp..thiếp...ah..a~"
Vũ Tình cào vào làn da màu đồng của nam nhân. Âm thanh nỉ non xen lẫn tiếng rên rỉ. Nàng không thể ngậm miệng lại được.
Vừa sướng vừa đau, nàng không muốn chịu đựng nữa. Nhưng cả cơ thể như một con rối, không ngừng hùa theo từng động tác của nam nhân.
Dạ Quân mỗi lần đều đâm đến đỉnh điểm. Nơi đó của hắn vừa to lại vừa dài, đúng là vật mà bao nhiêu nữ nhân đều ao ước. Nhưng tâm hắn chỉ chứa một mình Vũ Tình. Nàng đúng là một nữ nhân hạnh phúc nhất thế gian.
" Sao nào...không thích?"
Vũ Tình như bị yểm bùa, nàng ngẩng đầu lên rồi gục vào vai Dạ Quân. Rồi lại bị đâm đến mức bay lên trên rồi khi xuống lại đối mặt với vật to lớn ấy.
" Thích...thích.."
" Vậy khi nãy nàng gọi ta cái gì?"
" Không...không có gì...a...ah~...đau quá...đừng...dừng.."
" Hửm, đừng sao....được"
Dạ Quân càng hung ác hơn, hắn cho nàng dựa vào thành bồn. Từng động tác như một con hổ, vô cùng hung mãnh. Nút cán nàng như bật mở, cảm giác như nàng sắp biến thành một vũng nước vậy.
Vũ Tình thét lên.
" Thiếp...thiếp...a~....sắp..a..."
Biết nàng sắp tiết ra, Dạ Quân đàng chiều ý nàng, hắn muốn cả hai người cùng ra. Liền đâm không ngừng vào nơi u động chật hẹp, mị thịt như những con yêu tinh không ngừng cắn mút, lại kẹp vô cùng chặt như không muốn hắn rời đi vậy.
Dạ Quân đâm liền mấy trăm phát, cuối cùng tiểu huynh đệ của hắn như lớn thêm có hơi co rút. Sau đó, tất cả tinh hoa và cả tình yêu vào trong bụng nhỏ của nàng.
Vũ Tình chịu hết nổi, d*m thủy thuận theo Dạ Quân mà phun ra cùng nhau. Hai thứ gặp như được mùa, tràn ra cửa động chật hẹp.
Đầu óc Vũ Tình quay cuồng, cuối cùng mơ màng, dần dần lại chỉ còn màu trắng xóa. Bụng nhỏ nhô lên như thể trong bụng nàng chứa tất cả tình yêu của Dạ Quân vậy.
Dạ Quân đắc trí cười cười, vuốt nhẹ nơi đang nhô cao đó. Đây chính là thành quả của hắn, là sự kết tinh thân mật giữa hai người.
- -