Edit: Kim
Thấy chiếc xe dừng lại, Vạn Mộng Lâm cầm bản thảo chạy tới, cửa xe vừa mở, một cỗ mùi hương nhàn nhạt từ trong xe thoát ra, thanh lãnh lại thần bí.
Vạn Mộng Lâm nhìn người ngồi trên xe, dáng vẻ người đàn ông thản nhiên, thuần thục lại dịu dàng khó tả, tựa như một tòa núi hùng vỹ, uy lực khiến người ta yên tâm dựa vào.
Hắn mặc một thân tây trang tối màu, chân đeo một đôi giày da sáng bóng, cúc áo bằng ngọc bích trong suốt mà ôn hòa, phú quý mà nhã nhặn.
Ngồi bên cạnh là một bé gái, đang rung chân, đi đôi giày da nhỏ màu hồng tinh xảo, cùng một đôi tất ren trắng, vô cùng đáng yêu.
Gặp lại người đàn ông này, thế nhưng Vạn Mộng Lâm lại phát hiện ra, người đàn ông này so với những gì cô nghĩ còn mê người hơn, cường đại hơn.
Khi nào mà một người đàn ông, hay một người phụ nữ mê người nhất, đó chính là khi anh ta/ cô ta không còn yêu mình nữa.
Thời điểm Diệp Nghiên Sơn đối xử tốt với cô, Vạn Mộng Lâm không cảm thấy người đàn ông này ưu việt cỡ nào, mà khi lăn lộn ở trong vũng bùn một vòng rồi, một lần nữa tiếp cận người đàn ông này, cô thật thấy xấu hổ.
Hai chân Diệp Nghiên Sơn vắt chéo, đôi tay đan vào nhau đặt trên đùi, ngồi trên xe nhìn Vạn Mộng Lâm, rõ ràng là đang ngồi, nhưng khí thế so với lúc đứng càng mạnh mẽ hơn, khiến Vạn Mộng Lâm không tự chủ mà lùi về phía sau một bước.
Nam Chi mở miệng nói: “Dì Vạn, chào dì.”
Vạn Mộng Lâm lập tức lộ ra nụ cười dịu dàng, “Chào cháu, Tuyết Lị, Tuyết Lị, cháu ngày càng đáng yêu hơn.”
Có mấy lời này xen vào, bầu không khí trở nên bớt căng thẳng hơn, Vạn Mộng Lâm phát hiện Diệp Nghiên Sơn cũng không nói gì, trong lòng càng thêm luống cuống.
Cô không biết Diệp Nghiên Sơn là đang cố ý phớt lờ mình, hay là vẫn còn tức giận, có phải đang dùng thủ đoạn lấy lùi làm tiến không, Vạn Mộng Lâm không biết, nhưng cô thật sự rất hoảng sợ.
Tiền đồ tương lai sau này của cô đều liên quan đến Diệp tiên sinh.
“Diệp tiên sinh, đây là bản thiết kế của tôi, mong anh xem qua một chút.” Vạn Mộng Lâm vội vàng đưa bản thiết kế cho Diệp Nghiên Sơn, khom người, vẻ mặt khiêm tốn.
Ước chừng là liên tiếp trải qua đả kích, con người đột nhiên tỉnh mộng, trở nên thực tế hơn.
Trên người Vạn Mộng Lâm đã không còn tia ngạo khí kia nữa, vẻ thanh thuần không giống người thường, từ từ tiêu tán, bị cuộc sống mài giũa thành một người bình thường.
Lại nói tiếp, đây cũng là một chuyện đáng buồn.
Nhưng sự kiêu ngạo, thanh thuần không giống người thường kia, là được duy trì bởi người khác, như vậy, thì hiện tại chỉ là trở về bản chất thật.
Diệp Nghiên Sơn nhìn thoáng qua bản thiết kế, cũng không nhận lấy, ngược lại hỏi: “Sao không đưa cho giám đốc bộ phận xem, bản thảo cùng bản thiết kế điện tử, đều là đưa cho giám đốc bộ phận xem trước.”
Cũng không thèm nhìn sao, trong lòng Vạn Mộng Lâm cả kinh, càng hoảng loạn vội vàng nói: “Diệp tiên sinh, tôi cũng không muốn làm phiền anh, nhưng tôi bị giám đốc đuổi việc rồi, tôi không còn cách nào, chỉ có thể đến cầu xin anh.”
“Diệp tiên sinh, anh nói tôi có năng khiếu, anh nhìn một chút đi, là tôi vẽ.” Vạn Mộng Lâm nước mắt lưng tròng nhìn Diệp Nghiên Sơn, vừa khóc vừa cầu xin.
Diệp Nghiên Sơn theo bản năng vươn tay cầm lấy, chờ hắn phản ứng lại, bản thảo đã nằm trong tay.
Nam Chi nhìn cha, mắt trái viết “Ngu”, mắt phải viết “Ngốc”.
Ai, cha gặp dì Vạn, liền trở thành kẻ ngốc.
“Cảm ơn anh, cảm ơn anh, Diệp tiên sinh.” Vạn Mộng Lâm cơ hồ muốn nín khóc mà cười, tiên tục nói cảm ơn, giống như chỉ cần Diệp Nghiên Sơn nhìn đến, là có thể ở lại.
Diệp Nghiên Sơn:……
Muốn đánh cái tay này quá.
Thật lộn xộn.
Nhưng mà đến đã đưa tới tay, Diệp Nghiên Sơn cũng nghiêm túc mà nhìn, một trang lại một trang, biểu cảm vẫn như cũ, không có cái nào khiến người ta vỗ tay tán thưởng, cũng không có cái nào khó coi.
Vạn Mộng Lâm trở nên căng thẳng, hai tay đan chặt vào nhau, tim đập nhanh, vô cùng hồi hộp, bắt đầu cảm thấy mất tự tin.
Trong lòng chờ mong, một trang, chỉ cần Diệp tiên sinh nhìn trúng một trang là tốt rồi, một trang thôi.
Diệp Nghiên Sơn cứ như vậy, lật xem một trang lại một trang, đã thấy được trang cuối cùng, sau đó đem bản thảo trả cho Vạn Mộng Lâm.
“A?” Vạn Mộng Lâm cầm lấy bản thảo, bối rối nhìn Diệp Nghiên Sơn.
Diệp Nghiên Sơn và Vạn Mộng Lâm nhìn nhau, hơn một tháng trôi qua, có một loại tang thương, cảnh còn nhưng người đã mất đi cảm giác.
Diệp Nghiên Sơn nhìn cô, trong lòng thật bình tĩnh, không biết là hắn đã thay đổi, hay thứ hắn thích trên người Vạn Mộng Lâm đã biến mất.
“Diệp tiên sinh……” Giọng nói của Vạn Mộng Lâm có chút run rẩy, dường như nhận ra điều gì đó, sắc mặt cô trắng bệch, bao trùm trong tuyệt vọng, khiến cô cảm thấy trời đất như sụp đổ.
Cô không biết tại sao mình lại gặp phải nhiều chuyện đến vậy, quá nhiều khó khăn, một bước cũng khó đi, những khó khăn này dường như đè bẹp cô.
Vạn Mộng Lâm nhìn miệng Diệp Nghiên Sơn lúc đóng lúc mở, giọng nói mờ ảo: “Xin lỗi, Vạn tiểu thư, bản thảo thiết kế này của cô thật sự rất sơ sài, thực bình thường, lấy bừa một thực tập sinh trong bộ phận thiết kế cũng có thể vẽ được.”
“Thành thật mà nói, còn không bằng bản thiết kế cô vẽ lên khăn giấy lúc trước, nó càng có linh khí hơn.”
“Diệp tiên sinh, tôi có thể học, chỉ tại tôi quá sốt ruột, trong lòng có quá nhiều tạp niệm, mong anh cho tôi một cơ hội nữa, cầu xin anh, Diệp tiên sinh, bây giờ chỉ có anh mới có thể giúp được tôi, giúp tôi một lần, tôi sẽ báo đáp anh.”
Diệp Nghiên Sơn chỉ nói: “Tôi thật xin lỗi.” Giọng nói nhẹ nhàng, đầy ái ngại.
Thái độ nhẹ nhàng nhưng cứng rắn, không lăng mạ, không mỉa mai, chỉ nhẹ nhàng xin lỗi, nhưng như vậy càng khiến Vạn Mộng Lâm sợ hãi cùng tuyệt vọng hơn.
Cho dù hắn mắng cô một câu, cho dù lăng mạ, buông lời hung ác còn tốt hơn.
Diệp Nghiên Sơn vươn tay, muốn đóng cửa xe lại, Vạn Mộng Lâm hoảng loạn bắt lấy cửa xe, ngăn không cho đóng lại, một khi cửa xe đóng lại, cuộc đời của cô sẽ đổi khác.
Cảm giác trong bóng tối khiến Vạn Mộng Lâm cảm thấy kinh hãi, giống như tai họa sắp giáng xuống đầu cô, cô không màng lễ nghi, mất khống chế mà nắm lấy tay Diệp tiên sinh, như nắm lấy cọng rơm cứu mạng.
“Diệp tiên sinh, anh muốn kết hôn với tôi đúng không, tôi đồng ý.” Vạn Mộng Lâm chỉ có thể làm theo yêu cầu của Diệp Nghiên Sơn, ngay từ đầu, Diệp Nghiên Sơn đối xử tốt với cô, là vì thích cô, muốn kết hôn với cô.
Trong hoàn cảnh như vậy, Vạn Mộng Lâm luôn không đành lòng, vẫn luôn chờ đợi, chờ đợi vận mệnh hạnh phúc.
Nhưng tương lai hạnh phúc lại thật mờ ảo, không thể tìm được hạnh phúc, chỉ có hiện thực lạnh băng phá hủy từng cơn sóng mộng mơ, nghiền nát thành một cục bùn.
Diệp Nghiên Sơn đột nhiên nở nụ cười, “Kết hôn giả.”
Vạn Mộng Lâm liên tục lắc đầu, “Không phải, không phải, là kết hôn thật.”
Diệp Nghiên Sơn: “Có phải trong lòng cô vẫn cảm thấy không cam lòng không, trong lòng cô thích Hoắc tiên sinh, nên mới không cam lòng, cảm thấy là tôi ép buộc cô, chỉ sợ cuối cùng còn hận tôi.”
Diệp Nghiên Sơn thở dài nói.
Vạn Mộng Lâm lập tức nói: “Không đâu, không phải, tuy rằng tôi với Hoắc Hạ Quân có với nhau hai đứa nhỏ, nhưng giữa chúng tôi không có tình cảm gì.”
“Hơn nữa, Hoắc Hạ Quân cũng không yêu tôi, chỉ có anh vẫn luôn giúp đỡ tôi.” Vẻ mặt Vạn Mộng Nghiên chân thành tha thiết, nhưng lúc này cô lại choáng váng, mồ hôi nhễ nhại, không hề có chút mỹ cảm nào. Chỉ vì muốn nắm lấy cơ hội trước mắt mà cô nói những lời không đúng với lòng.
Diệp Nghiên Sơn có chút đồng cảm với Vạn Mộng Lâm.
Đúng vậy, là đồng cảm.