Edit: Kim
“Hoắc tiên sinh, Vạn tiểu thư chuẩn bị bỏ trốn cùng hai đứa nhỏ.” Diệp Nghiên Sơn trực tiếp gọi điện cho Hoắc Hạ Quân, báo với đối phương, “Hoắc tiên sinh vẫn là nên đón bọn họ đi thôi, miễn cho tạo ra sóng gió.”
Lấy năng lực lăn lộn của Vạn Mộng Lâm, nói không chừng thật sự có thể chạy thoát, nói với Hoắc Hạ Quân, miễn cho phải liên lụy vào.
Chuyện của các người, không liên quan đến tôi.
Thật không biết từ nhỏ Vạn Mộng Lâm phải sống trong môi trường thế nào, khiến cô có thói quen ăn không trả tiền như vậy, được tiện nghi còn khoe mẽ, thậm chí được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
Hoắc Hạ Quân trầm mặc một hồi, hiển nhiên không nghĩ tới Vạn Mộng Lâm còn có thể nhảy nhót như vậy, nhưng nghĩ đến cô còn có thể mang bầu chạy, giờ lại muốn chạy trốn, cũng cảm thấy thật bình thường, “Cảm ơn Diệp tiên sinh.”
Diệp Nghiên Sơn ừ một tiếng, cúp điện thoại, đi xem con gái, thấy con gái đang cùng Vạn Nhĩ Nhĩ ghé đầu nói chuyện, đi qua, sờ đầu con gái, nói với Vạn Nhĩ Nhĩ: “Một lát nữa, cha cháu sẽ đến đón các cháu.”
Vạn Nhĩ Nhĩ sửng sốt một chút, “Không phải là ở đây thêm vài ngày sao?”
Hắn còn muốn ở cùng mẹ thêm mấy ngày, nhưng nghe thấy cha sắp đến, trong lòng Vạn Nhĩ Nhĩ vẫn thật háo hức.
Cha, cha…
Chờ hắn đến nhà cha rồi, sẽ có thể giúp mẹ.
“Thật tốt quá, Vạn Nhĩ Nhĩ.” Nam Chi thật vui vẻ, vô cùng vui vẻ, rốt cuộc cũng đi rồi.
Hơn nữa, Nam Chi cũng thật lòng cảm thấy Vạn Nhĩ Nhĩ trở về chính là hưởng phúc, có cuộc sống tốt đẹp, ông bà nội hắn đều rất yêu thương hắn cùng Vạn Nghiên Nghiên.
Diệp Nghiên Sơn: “……” Con gái hắn thật khí khái.
Chỉ có trẻ con mới có thể suy nghĩ đơn thuần như vậy, đơn thuần mà cảm thấy về nhà là một chuyện đáng vui mừng.
Chắc chỉ có người lớn mới phức tạp.
Dù sao, Diệp Nghiên Sơn cũng không cảm thấy anh em Vạn Nhĩ Nhĩ về nhà, sẽ có tương lai tốt đẹp nào.
Chưa kết hôn đã có hai đứa con, chuyện kén vợ của Hoắc Hạ Quân càng trở nên khó khăn, phải tìm một gia đình môn đăng hộ đối, cho dù chỉ là liên hôn thương nghiệp, cũng sẽ làm nhà gái chùn bước.
Không kết hôn, đã loạn thành như vậy, còn đã sinh con ra, con gái nhà người ta gả đến liền trở thành mẹ kế, trở thành mẹ kế của hai đứa nhỏ.
Cho dù Hoắc Hạ Quân chỉ từng có quan hệ với một người phụ nữ, nhưng đã có hai đứa nhỏ, cũng không thể làm người ta tin tưởng.
Hai đứa nhỏ có liên quan này, cũng sẽ không được trưởng bối yêu thương.
Nếu Hoắc Hạ Quân cùng Vạn Mộng Lâm kết hợp, nhưng lấy điều kiện của Vạn Mộng Lâm, chỉ sợ gả vào hào môn rồi, cũng không thể làm trưởng bối của Hoắc Hạ Quân yêu thích.
Khác biệt quá lớn, không cùng giai cấp.
Tóm lại, có điểm khó.
Hoắc Hạ Quân rất nhanh liền đến rồi, ngay cả đồ đạc cũng không cần thu dọn, muốn mang hai đứa nhỏ đi.
“Anh muốn làm gì, lời anh nói không giữ lời…” Vạn Mộng Lâm nhìn hai đứa nhỏ bị mấy người cường tráng giữ lấy, căn bản không tới gần được, cảm thấy thật tuyệt vọng.
Đôi mắt cô đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Hoắc Hạ Quân, “Trả con lại cho tôi.”
“Trả cho cô, để cô mang con chạy trốn sao, cô thật là vẫn chưa từ bỏ ý định, vốn thấy cô sinh hai đứa nhỏ, còn định bồi thường cho cô một chút, nhưng hiện tại, không cần thiết.” Hoắc Hạ Quân lãnh khốc mà nói.
Bây giờ Hoắc Hạ Quân chưa biến thành một người dịu dàng, chưa yêu Vạn Mộng Lâm, dường như là vô nhân tính, ở trong lòng Vạn Mộng Lâm, hắn chính là một kẻ lắm tiền lãnh khốc, không hiểu gì về tình cảm.
Hoắc Hạ Quân sớm như vậy đã đến rồi, nhất định là Diệp tiên sinh nói cho hắn biết, cô cũng chỉ nói việc muốn chạy trốn cho Diệp tiên sinh.
Tại sao, tại sao?!
Vạn Mộng Lâm khó chịu nhìn Diệp Nghiên Sơn, ánh mắt bi ai, “Diệp tiên sinh, tại sao anh phải làm vậy?”
Diệp Nghiên Sơn chỉ nói: “Ba người sống sờ sờ lại biến mất không thấy bóng dáng, Hoắc tiên sinh tìm tôi đòi người, tôi đưa ra không được.”
Hơn nữa, đi sớm một chút đi, sớm rời khỏi nhà hắn đi.
Hiện tại Diệp Nghiên Sơn rất phiền não, sao lúc trước lại đưa người vào nhà chứ?
Ha, là bởi vì người phụ nữ này thật lương thiện, thật cứng cỏi, thật thanh thuần, thuần khiết không làm ra vẻ.
Ai da……
Diệp Nghiên Sơn không trách Vạn Mộng Lâm, chỉ đổ tại lúc ấy mình quá kích động.
Diệp tiên sinh sẽ không giúp mình, Vạn Mộng Lâm chuyển ánh mắt từ trên người hắn, nhìn qua Vạn Nhĩ Nhĩ, “Nhĩ Nhĩ, con muốn đi với hắn sao, cho dù sau này không được gặp mẹ nữa?”
“Sẽ không đâu, mẹ.” Vạn Nhĩ Nhĩ nói với Vạn Mộng Lâm, “Mẹ, con sẽ giúp mẹ, để mẹ có thể ở bên cha.”
Vạn Nhĩ Nhĩ người nhỏ, thông minh, nhưng không có nghĩa là có thể hiểu hết về nhân tình, liền nói thẳng ra.
Hoắc Hạ Quân khinh thường nhìn Vạn Mộng Lâm, “Một người phụ nữ như vậy…” Hắn sẽ không thích.
“Nhĩ Nhĩ, mẹ và hắn sẽ không thể ở bên nhau, ba mẹ con chúng ta ở bên nhau.” Vạn Mộng Lâm vô cùng xấu hổ, phủ nhận lời con trai.
“Nhưng, nhưng mà, mẹ, con muốn ở cùng với cha.” Hắn nói xong, liền vùi đầu vào lồng ngực cường tráng, không dám nhìn ánh mắt thất vọng của mẹ.
Hắn yêu mẹ, trở về cũng là vì muốn giúp mẹ, giúp mẹ ở bên cha.
“Con, Nhĩ Nhĩ…” Vạn Mộng Lâm ôm ngực, không thể tin được mà lùi về phía sau hai bước, sắc mặt thảm bại u ám, khiến người ta sinh ra cảm giác không đành lòng.
Vạn Mộng Lâm thực sự yêu con…
Nam Chi ở bên cạnh nhìn có chút khó hiểu, đầu nhỏ của cô thấy cảnh tượng lúc này, không giống với trong cốt truyện.
Tại sao cha mẹ của Vạn Nhĩ Nhĩ không yêu nhau, hoàng tử và cô bé lọ lem không được sống hạnh phúc bên nhau.
Vạn Nhĩ Nhĩ về cùng cha, không cần mẹ sao?
Thật kỳ quái!
Nam Chi hỏi hệ thống: “Ca ca, sao lại thế này?”
“Mọi thứ đều liên kết với nhau, nếu một số mắt xích bị sai, câu chuyện đằng sau đương nhiên sẽ khác”, Hệ thống giải thích.
“Quá sớm, thời điểm đoàn tụ không đúng, tất cả mọi người đều bị ảnh hưởng.”
Nam Chi khịt mũi suy nghĩ một chút, vừa lúc hệ thống còn tưởng rằng cô định hỏi gì đó, Nam Chi nói: “Dù sao Vạn Nhĩ Nhĩ cũng đã tìm được cha, cũng về nhà, giống nhau, cũng giống nhau.”
Hệ thống:……
Không giống nhau, đúng là trẻ con!
Người với người không thân thiết, cũng không có người đem phú quý rèn thành quen cảnh phú quý.
Cốt truyện, Hoắc Hạ Quân cảm thấy có lỗi với hai đứa trẻ, cảm thấy mình không ở bên cạnh lúc con trưởng thành, nhưng bây giờ, cũng chưa chắc.
Đứa trẻ hiện tại còn nhỏ, cũng không được người ta tỉ mỉ bồi dưỡng, nhỏ mà lanh, thông minh lanh lợi, dựa vào Hoắc Hạ Quân tự mình bồi dưỡng, thì không nhất định.
Hoắc Hạ Quân đối mặt với hai đứa nhỏ này, trong lòng thật phức tạp.
Hoắc Hạ Quân sấm rền gió cuốn, không muốn nhiều lời, mang theo hai đứa nhỏ đi ngay, Vạn Mộng Lâm chạy theo cướp lại, bị người ta đẩy xuống mặt đất, nhưng Vạn Mộng Lâm lại nhanh chóng đuổi theo.
Người đến và đi như thủy triều, đột nhiên cả tòa biệt thự trở nên trống trải, không còn chen chúc như vậy nữa.
Diệp Nghiên Sơn nói với người giúp việc: “Giúp Vạn tiểu thư thu dọn đồ đạc đi.”
Người giúp việc nhanh chóng làm theo, người phụ nữ đó đi sớm là tốt rồi, còn tưởng rằng cái nhà này sẽ có nữ chủ nhân, tuy rằng mang theo hai đứa nhỏ, nhưng tiên sinh thích.
Kết quả, người ta còn không coi trọng tiên sinh.
Chưa kết hôn đã cùng người đàn ông khác sinh con, người này không thể làm bà chủ được.
A, thật không biết xấu hổ!
Vạn Mộng Lâm trơ mắt nhìn hai đứa trẻ lên xe, cô đuổi theo không kịp, chỉ có thể hồn tiêu phách lạc về biệt thự, vừa về đến liền nhìn thấy vali đặt ngoài sảnh biệt thự, chính là vali đồ của cô.
Cô bị đuổi đi?