Edit: Kim
“Chào anh, Hoắc tiên sinh.”
“Chào anh, Diệp tiên sinh.”
Hai người đàn ông bắt tay, nhìn nhau với ánh mắt sắc bén, đánh giá đối phương, mang theo chút đề phòng.
Giống như hai con sư tử đối mặt tranh giành một vùng lãnh thổ.
Hai người đồng thời buông tay, trên mặt nở nụ cười khách khí, trong lòng phảng phất có chút không vui.
“Diệp tiên sinh, cảm ơn anh đã chăm sóc hai đứa nhỏ, nếu gặp phải chuyện gì, anh có thể đến tìm Hoắc thị.” Hoắc Hạ Quân hứa hẹn, “Tôi muốn mang hai đứa nhỏ đi.”
Diệp Nghiên Sơn mặt không đổi sắc, “Nên như vậy, chúng là con anh.”
Vạn Mộng Lâm ở một bên nghe đến đây, vô cùng nôn nóng, lên tiếng nói: “Không được, anh không thể mang các con đi.”
Cô vừa lên tiếng, liền đánh vỡ thế cân bằng mong manh, hai người đàn ông đều nhìn về phía Vạn Mộng Lâm, Diệp Nghiên Sơn nhíu mày, hắn không ngại giúp đỡ, nhưng Vạn Mộng Lâm quá nóng vội.
Hoắc Hạ Quân không hài lòng nhìn cô, ánh mắt lãnh đạm, nhàn nhạt mà chán ghét.
Hắn còn chưa so đo việc cô lén lút mang thai, sinh con, không thể cho hai đứa trẻ một cuộc sống tốt đẹp, giờ lại mang hai đứa trẻ đến nhà người đàn ông khác.
Nếu hắn lại không tới, con hắn đã gọi người khác là cha rồi.
Tuy rằng còn chưa làm xét nghiệm ADN, nhưng Hoắc Hạ Quân đã có thể xác định, hai đứa nhỏ là con hắn.
Hắn không thể mặc kệ hai đứa nhỏ, còn người mẹ…
Hoắc Hạ Quân đánh giá người phụ nữ này một chút, từ sau khi vào nhà, biết được người phụ nữ này chính là người có tình một đêm với mình, ánh mắt hắn liền trở nên bắt bẻ.
Lớn lên thực tầm thường, nhu nhược như nước, co rúm, vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy không vui.
Giả vờ yếu đuối nhưng lại làm những việc táo tợn, mang thai rồi trốn ra nước ngoài, để hai đứa trẻ phải sống vất vả.
Hiện tại Vạn Mộng Lâm còn chưa có sự nghiệp thành công, trở thành một nhà thiết kế xinh đẹp tràn đầy tự tin, dũng cảm mà đấu một trận với Hoắc Hạ Quân, khiến Hoắc Hạ Quân tức giận muốn giậm chân, sau đó khoan thai xoay người rời đi, thướt tha lả lướt đi mất.
Nhưng không phải bây giờ, khuôn mặt người phụ nữ chỉ tràn đầy sự sợ hãi, không hề tự tin, chỉ có thể chật vật mà phản đối, không dám làm loạn, cũng không khiến người ta để vào mắt.
Hoắc Hạ Quân lạnh nhạt nói: “Cô dựa vào cái gì mà nói không đồng ý?”
Dựa vào cái gì?
Đôi mắt thờ ơ lạnh lùng của người đàn ông kia, tựa như thanh kiếm lạnh lùng tẩm độc, đâm thẳng vào trái tim Vạn Mộng Lâm.
“Chỉ dựa vào tôi là mẹ của bọn chúng, đưa bọn chúng đến thế giới này, bọn chúng là con tôi, không phải con của riêng mình anh.” Vạn Mộng Lâm nắm chặt lấy thân phận người mẹ này, bắt lấy cọng rơm cuối cùng.
Ngoài thân phận này ra, cô không còn gì cả.
Hoắc Hạ Quân cười lạnh: “Tôi là cha chúng.”
“Cô không thể cho con một cuộc sống, một nền giáo dục tốt hơn, cô không có tư cách nuôi con, cô mang con tôi đi, chuyện này, tôi sẽ không bỏ qua đâu.” Hoắc Hạ Quân vô cùng lãnh khốc, không riêng gì muốn mang con đi, mà còn giống như muốn giết chết người mẹ.
“Anh, anh…” Vạn Mộng Lâm choáng váng, cũng vô cùng thương tâm, tuyệt vọng, hoang mang sợ hãi phát hiện mình mang thai, lại bị người nhà bắt phá thai, lén lút ra nước ngoài sinh con, bụng to mà vẫn phải làm việc, chịu đựng đau đớn sinh bọn chúng ra, gian nan vất vả nuôi nấng bọn chúng.
Nhưng là, bây giờ nhìn thấy phản ứng của người đàn ông, Vạn Mộng Lâm vẫn cảm thấy trái tim mình vỡ nát.
Bầu không khí lạnh lẽo lại bén nhọn, cả người Vạn Nhĩ Nhĩ đều hốt hoảng, hắn nhìn cha, rồi lại nhìn mẹ.
Không giống nhau, không giống nhau……
Đây không phải những gì mà hắn nghĩ.
Diệp Nghiên Sơn nói với con gái: “Đưa hai em lên lầu chơi đi.”
Người lớn cho rằng sắc mặt xấu xí này của bọn họ không nên để trẻ con nhìn thấy, Diệp Nghiên Sơn nhìn thấy vẻ mặt của Vạn Nhĩ Nhĩ, không khỏi khịt mũi một cái.
Hoắc Hạ Quân thì không cần phải nói, hắn chưa bao giờ làm cha mẹ, nhưng Vạn Mộng Lâm tuy rằng đã có hai đứa nhỏ, nhưng đôi lúc quá xúc động, không thể thoát ra khỏi cảm xúc của mình, không thể bình tĩnh xử lý mọi chuyện.
Tự nhiên cũng không quan tâm đến cảm xúc của người khác.
Nam Chi ở bên cạnh nghe cũng cảm thấy mờ mịt, nghe cha nói, cũng ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng.” Mang theo hai đứa nhỏ đi lên lầu.
Vạn Nhĩ Nhĩ không muốn, Nam Chi nói: “Đi thôi, đây là chuyện của người lớn, chúng ta nghe không hiểu, trẻ con như chúng ta không có cách nào đâu.”
Hoắc Hạ Quân nghe vậy, không nhịn được liếc nhìn bé gái đáng yêu kia, lại nhìn con gái ngây thơ vô tri.
Trong cốt truyện, khi Hoắc Hạ Quân gặp lại các con mình cũng là mấy năm sau rồi, Vạn Nhĩ Nhĩ không cần phải nói, Vạn Nghiên Nghiên cũng trưởng thành hơn một chút, hiểu biết hơn, trông rất đáng yêu.
Nhưng bây giờ thì không giống vậy.
Trong lòng Hoắc Hạ Quân càng tức giận, người phụ nữ này nuôi dạy con cái thế nào vậy, chỉ vì ích kỷ của bản thân, không cho hắn biết.
Mấy đứa trẻ không ở đây, người lớn nói chuyện càng không cần băn khoăn, giấc mộng trong lòng Vạn Mộng Lâm tan vỡ, bị cha của hai đứa nhỏ nói muốn đau thấu tâm can, cô cường ngạnh nói: “Tôi sẽ không giao hai đứa nhỏ cho anh.”
“Bọn chúng sẽ không đi cùng anh đâu.” Vạn Mộng Lâm nói lời này với vẻ rất tự tin.
Hoắc Hạ Quân nghiến răng nghiến lợi, càng thêm lạnh lùng, “Cô đang uy hiếp tôi, lợi dụng con uy hiếp tôi.”
“Tôi nên sớm nghĩ ra loại phụ nữ như cô, sinh con đơn giản cũng chỉ vì tham vinh hoa phú quý, nếu cô mang thai với một kẻ ăn xin, cô vẫn sẽ sinh con ra sao?”
Hoắc Hạ Quân đã sớm mất kiên nhẫn, từ lúc biết đến hai đứa nhỏ, hắn đã rất bực bội, nhưng trách nhiệm đối với con hắn không trốn tránh được, nhưng đối với người khởi xướng, hắn vô cùng chán ghét.
Diệp Nghiên không khỏi giật giật khóe miệng, Vạn Mộng Lâm cũng không tệ đến mức có quan hệ với kẻ ăn xin.
“Là anh cưỡng ép tôi, tôi căn bản không thể đẩy anh ra được, anh trách tôi sao, sao anh không quản lấy đũng quần của mình ấy.” Trái tim của Vạn Mộng Lâm như bị xé toạc, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Cô biết gặp mặt sẽ thành thế này mà, chịu đựng người ta xúc phạm, cô nên chạy trốn, mang theo các con chạy trốn mới phải.
Cô không nên đến Diệp gia, càng không nên để đứa trẻ tiếp xúc với máy tính, sao có thể tưởng tượng được đứa nhỏ sẽ làm ra được chuyện như vậy.
“Vậy sao cô không bỏ thai, mà lại sinh chúng ra, lúc đó tôi còn không biết cô là ai, cô nói tôi cưỡng ép cô, cô lại muốn sinh con của người cưỡng ép mình, có phải đầu óc cô có bệnh hay không?” Sự tàn nhẫn của Hoắc Hạ Quân quả thực khiến người ta rét run.
“Hơn nữa, sau khi phát sinh quan hệ, tại sao cô phải chạy, cô chạy cái gì, lúc đó mặc kệ cô có đòi tiền hay muốn yêu cầu khác, tôi vẫn có thể đáp ứng.”
Sau sự việc đó, Hoắc Hạ Quân vẫn luôn chờ, chờ, không chờ được người phụ nữ đến tìm mình, cũng không thể điều tra được cái gì, chỉ có thể vứt chuyện này ra sau đầu.
Kết quả vài năm sau, đột nhiên bị ném cho một quả bom, thật khiến da đầu hắn tê dại.
Hoắc Hạ Quân cùng hai đứa trẻ mới gặp mặt một lần, đã xác định quan hệ cha con, một cổ áp lực không tên ép lên người Hoắc Hạ Quân.
Trong cốt truyện, Vạn Nhĩ Nhĩ tiếp cận cha mình, nhưng chưa cho hắn biết thân phận của mình, mà tuần tự bồi dưỡng tình cảm trước.
Không lo ăn không lo uống, Vạn Nhĩ Nhĩ sống như một thiếu gia nhà giàu, cho nên vô tư, làm một số trò đùa trêu chọc cha, nhưng hiện tại, Vạn Nhĩ Nhĩ cần cha giải quyết hoàn cảnh khó khăn, đã tìm được cha quá sớm rồi.