Edit: Kim
Lục Tấn và Quan Hinh chiến tranh lạnh, Lục Tấn buổi tối không về nhà, đến tận đêm khuya cũng không về nhà ngủ.
Quan Hinh một mình trong căn phòng trống trải, trằn trọc không ngủ được, cô thà nằm trong chăn khóc chứ không thèm gọi điện thoại hỏi han một tiếng.
Lục Tấn cũng vậy, một người đàn ông đã có gia đình buổi tối không về nhà nhưng cũng không gọi điện thoại cho vợ, để cô yên tâm.
Hai người đều ương ngạnh như nhau, xem ai cúi đầu trước, cả hai đều là những người rất quật cường.
Lục Tấn sinh ra đã ngậm thìa vàng, bản tính vốn kiêu ngạo, hắn tình nguyện cúi đầu trước Quan Hinh là bởi vì yêu cô, nhưng Quan Hinh đã hủy hoại tấm lòng của hắn.
Trong lòng hắn tức giận.
Sự kiêu ngạo của Quan Hinh nằm ở lòng tự trọng của cô, cô cảm thấy chỉ cần mình cúi đầu, cô sẽ không còn là chính mình nữa, sống trong nhà hào môn mà phải nhẫn nhục mà sống, Quan Hinh không thể chấp nhận được.
Vì thế cũng chỉ có thể tự hành hạ mình hết lần này đến lần khác, ngày hôm sau sắc mặt tái nhợt, mắt thâm quầng, lại không thể không hỏi Lục phu nhân: “Mẹ, Lục Tấn đâu rồi, đi công tác sao?”
Lục phu nhân uống một ngụm cà phê, thản nhiên liếc nhìn con dâu: “Không, nó không đi làm, chắc là lại đi đâu đó uống rượu rồi.”
Uống rượu, chỉ vì uống rượu sao?
Tại sao lại không về nhà?
Một người chồng cả đêm không về sẽ khiến người vợ phải nghĩ nhiều, thậm chí còn nghĩ đến, liệu có phải là đang trên giường với người phụ nữ khác hay không.
Cũng không phải là không thể có chuyện này, có rất nhiều phụ nữ thèm muốn Lục Tấn.
Uống rượu ở quán bar, sau đó quá chén, phụ nữ tới bắt chuyện, chuyện gì nên đến cũng phải đến.
Vừa tưởng tượng một chút, ngực Quan Hinh đã cảm thấy không thể thở nổi, vô cùng đau lòng.
Sắc mặt Quan Hinh càng thêm trắng bệch, trắng đến mức giống một cái xác đã chết được ba ngày, mới sáng sớm đã phải nhìn thấy vẻ mặt này, Lục phu nhân cảm thấy thật đen đủi.
Bà lười để ý đến, muốn mang đứa trẻ cùng đi làm.
“Mẹ, để đứa trẻ lại bên cạnh con đi.” Quan Hinh không nhịn được nói.
Cô không muốn chủ động gọi cho Lục Tấn, nhưng đứa trẻ thì có thể!
Nam Chi lắc đầu: “Không.” Con không muốn!
Nam Chi thầm khóc rống trong lòng, hệ thống ấn nút chặn, thế giới trở nên thật yên tĩnh.
“Bộ dạng này của cô có thể chăm sóc cho con bé được sao?” Lục phu nhân vô cùng hoài nghi, không muốn để đứa trẻ ở lại, nắm tay đứa trẻ muốn rời đi.
“Mẹ……” Quan Hinh thê lương mà hô một tiếng, nhào tới, trực tiếp ôm lấy Nam Chi, không cho đứa trẻ đi, “Để con bé ở lại đi.”
Lục phu nhân:……
Còn có thể nói cái gì được đây?
Chẳng lẽ còn muốn giành giật đứa trẻ sao, mỗi người kéo một bên, nhưng cũng đừng để đứa trẻ mắc kẹt ở giữa.
Nam Chi cảm nhận được cơ thể mẹ đang run rẩy, cô do dự một lúc, nhìn về phía bà nội.
Lục phu nhân hỏi: “Cục cưng có muốn ở lại bên cạnh mẹ không?”
Chuyện của hai vợ chồng, lại một hai phải kéo cả đứa trẻ vào.
Nam Chi cuối cùng vẫn chần chừ mà gật đầu, Lục phu nhân dặn dò người hầu trong nhà, có việc gì thì gọi điện thoại cho bà.
Bà thật sự rất không yên tâm.
Nhưng mà nghĩ lại, tuy rằng Quan Hinh luôn gây rối, nhưng vẫn không có ý xấu với đứa trẻ.
Chờ mẹ chồng đi rồi, rốt cuộc Quan Hinh cũng không thể khống chế được cảm xúc của mình được nữa, cô ôm lấy con gái khóc rống lên, vừa khóc vừa oán giận nói: “Cha con không cần chúng ta nữa, ngay cả nhà cũng không về, không quan tâm đến chúng ta chút nào.”
Nam Chi vỗ lưng mẹ, không thể nói chuyện, cũng không còn cách nào.
"Quan Quan, con gọi điện thoại cho cha con đi, nói mẹ không khỏe.” Quan Hinh nói với Nam Chi.
Khuôn mặt nhỏ của Nam Chi rất là ưu sầu, cảm thấy không thoải mái thì nên đến bệnh viện nha!
Cha là tổng giám đốc, cũng không phải bác sĩ!
Hơn nữa, bảo bảo còn không nói được nha!
Quan Hinh lấy di động ra, đúng lúc này, một tin nhắn hiện lên, còn có một bức ảnh.
Trong ảnh, là một đôi nam nữ đang ngồi đối diện nhau trong một nhà hàng tây sang trọng, hai người đang vừa ăn vừa nói chuyện, ánh nến lung linh, mờ ảo mà đẹp đẽ…
“Thân Huân đã trở về, bà thím nhà cô nhanh chóng nhường đường đi, người ta chính là thanh mai trúc mã, Thân Hân vừa có tiền vừa có nhan sắc, cha còn là quan lớn, cô thì tính là cái đống phân nào.”
Tin nhắn gửi đến tràn ngập mỉa mai cùng ác ý, giọng điệu đầy tự mãn, giống như mình mới là người cùng ăn tối với Lục Tấn.
Có lẽ bởi vì lượng tin tức quá lớn, cũng có thể là vì phải chịu đả kích quá lớn chưa thể hồi phục lại tinh thần, cả người cô chết lặng.
“Loảng xoảng……”
Di động tuột khỏi tay Quan Hinh, Nam Chi nhặt di động lên, nhìn hình ảnh thì nhận ra một người là cha, người còn lại là một dì xinh đẹp!
Nam Chi lập tức hỏi hệ thống: “Ca ca, đây có phải là thanh mai của cha không?”
Trong lòng Nam Chi còn buồn bực hỏi: “Thanh mai là cái gì, có phải là quả chua không!”
Hệ thống thở dài, ngươi học được cái gì vậy!
Hệ thống giải thích nói: “Thanh mai trúc mã là dùng để miêu tả bộ dáng ngây thơ chơi đùa của trẻ con, bây giờ dùng để chỉ tình cảm nam nữ thân mật khăng khít từ nhỏ.”
Hệ thống lại hỏi: “Lúc ngươi còn sống, có một người bạn như vậy không?”
“Có nha, có rất nhiều, các bạn nhỏ trong nhà trẻ đều thích chơi với ta.” Nam Chi cười hì hì nói.
Hệ thống:……
Khó trách vì sao khi vừa mới bắt đầu mà điểm mị lực đã cao như vậy.
Có lẽ là bởi vì còn là trẻ con, có bao nhiêu người có thể chán ghét một đứa trẻ được.
Nam Chi vui vẻ hỏi: “Thanh mai của cha đã trở về, có phải ta không cần phải chết nữa không?!”
Hệ thống: “Lần này không chết thì lần sau cũng sẽ chết, tóm lại đều phải chết, thời gian bất định, ngươi chết mới là bước ngoặt trong cuộc hôn nhân của bọn họ, mới khiến bọn họ trưởng thành, càng thêm trân trọng lẫn nhau.”
Nam Chi:……
Bảo bảo không muốn chết!
Hai mẹ con đều là vẻ mặt buồn bã bi thương.
Vẻ mặt Quan Hinh trống rỗng mà lấy lại di động từ tay con gái, cô nhìn Nam Chi, bộ dạng không cảm xúc này so với khi khóc còn đáng sợ hơn.
Giọng Quan Hinh cực kỳ bình tĩnh, cúi đầu hỏi con gái: “Mẹ muốn ly hôn với cha con, con muốn đi theo cha hay đi theo mẹ?”
Nam Chi:??
Thật sao?
Hai người định ly hôn sao? Cô mới không tin đâu!
Cô muốn ở cùng bà nội.
Chồng phản bội, con gái không biết nói, đủ loại áp lực đè lên người Quan Hinh, khiến Quan Hinh thống khổ đến cực điểm.
Có lẽ là vì quá đau khổ, Quan Hinh lại hiện ra dáng vẻ chết lặng mà bình tĩnh, ngay cả nước mắt cũng không rơi ra được.
Vốn chỉ là vợ chồng cãi vã, chồng lại cùng thanh mai đi qua đêm không về, lừa dối, phản bội tình yêu và hôn nhân của bọn họ.
Nam Chi vẫn không nói lời nào, trong lòng nói với hệ thống: "Ca ca, ca ca, sao mẹ lại không hỏi thẳng cha, sao lại không gọi điện thoại, bọn họ có thể nói mà!”
Nam Chi thật sốt ruột, sốt ruột vì bản thân không thể nói được lời nào!
Hai người mau nói chuyện đi, nói cho rõ ràng, như vậy bảo bảo sẽ không phải chết!
Hệ thống: “Không thể giải thích cho rõ ràng được, vốn dĩ Lục Tấn cũng chỉ ăn tối cùng thanh mai, mà mẹ ngươi đã nhận định là hắn phản bội.”
“Đây không phải chuyện chỉ giải thích một hai câu là được, mẹ ngươi cho rằng cha ngươi không được ăn cơm với người phụ nữ khác, đây là quan điểm không thể thay đổi được.”
“A?!” Nam Chi ngây người, phải làm sao bây giờ?!
Nếu đã là quan điểm không thể thay đổi, vậy phải làm sao để mẹ không để ý đến?