Edit: Kim
Huệ Đế vẫn luôn bị người ta công kích đoạn tử tuyệt tôn, bất lợi với con nối dõi, không muốn nghe đến khắc gì đó, nhưng Triệu thải nữ lại ngày đêm nói có người khắc nhi tử của nàng ta, quả thực là khiến Huệ Đế nghe rất nhiều lần.
Huệ Đế không giáng tội, thương hại một người mẹ mất đi hài tử mà ít nhiều có chút ân điển, để cho hài tử chết non kia có một chút âm đức, Huệ Đế vốn không tin, nhưng trong triều, trên phố luôn lan truyền như vậy, truyền nhiều rồi, đương sự như Huệ Đế cũng nửa tin nửa ngờ.
Nhưng Triệu thải nữ cứ gào lên như vậy, là ngại thanh danh của hắn chưa đủ tệ sao?
Thân thể Triệu thải nữ càng ngày càng kém, vốn dĩ lúc trước có thể khóc nháo vài tiếng, bây giờ luôn nằm trên giường, cả ngày chệnh choạng, không còn một chút tinh thần gào khóc đòi lại công đạo cho hài tử.
Triệu thải nữ ầm ĩ một phen này, cũng không gây ra bất cứ thương tổn nào cho Thi Bội Nhu, hoàng đế vẫn sủng ái nàng như cũ, mỗi ngày đều đến cung của nàng, hài tử còn chưa được sinh ra, đã thăng thành tần vị, làm chủ một cung, đem cả đám nữ nhân hậu cung ghen ghét đến đỏ mắt.
Còn Thi Bội Nhu vẫn sinh hoạt tốt như cũ, dưỡng dục hài tử, rửa tay nấu canh, mạch nước ngầm trong hậu cung như đánh vào đá ngầm, cho dù sóng to gió lớn, đá ngầm kia vẫn lù lù bất động.
Nam Chi ghé vào cửa sổ, nhìn thấy một nữ tử nằm trên giường, thực trẻ tuổi, nhị bát niên hoa*, nhưng làm cho người ta cảm giác yếu ớt gần đất xa trời.
Nhị bát niên hoa*: thiếu nữ 16 tuổi.
Đèn trong phòng hơi mờ, phảng phất có một cổ trầm lặng không nói nên lời, căn phòng giống như nàng ta, ngột ngạt, mất đi sức sống, muốn sụp đổ.
Suy yếu ho khan, thở hổn hển mà gọi người đến, nhưng hơn nửa ngày cung nữ cũng không chú ý đến, gọi hai tiếng, Triệu thải nữ liền dừng lại, tự mình giãy giụa đứng lên, tự mình rót một ly nước lạnh trên bàn.
Dòng nước lạnh theo yết hầu chảy xuống, khiến Triệu thải nữ vốn không có chút hơi ấm rùng mình một cái, cuối cùng kéo thân thể suy kiệt nằm lên giường.
Nam Chi rời đi, Liên Kiều chờ ở cửa vội vàng nói: “Sao tiểu công chúa lại muốn tới đây, mọi người trong cung đều nói Triệu thải nữ điên rồi.”
Nam Chi lắc đầu, “Không điên, nàng chỉ là quá thương nhớ đệ đệ thôi, ta muốn đi gặp phụ hoàng.”
“Phụ hoàng ~~” Nam Chi tới Minh Quang Điện, kéo dài giọng nói, giang hai tay chạy tới chỗ Huệ Đế.
Huệ Đế nhìn cô, chỉ liếc mắt một cái, lại một lần nữa xem tấu chương, chỉ là chờ tới khi cô gần chạy tới, duỗi tay ra đón, tránh cho cô đụng trúng bàn.
Nam Chi chui vào trong vòng tay của Huệ Đế, “Phụ hoàng, con vừa tới xem Triệu thải nữ.”
Huệ Đế rũ mắt nhìn nữ nhi trong lòng, “Ngươi đi xem nàng ta làm gì?”
“Mọi người đều nói nàng điên rồi, con đi xem nàng, nàng thật đáng thương, bên người không có ai chăm sóc nàng.” Nam Chi thở dài.
Huệ Đế xùy một tiếng, thực lãnh khốc mà nói: “Bệnh là tốt, như vậy mới không có sức gào bậy, cũng sẽ không náo loạn, khiến hậu cung lộn xộn.”
Triệu thải nữ luôn nói rằng hài tử trong bụng Thi Bội Nhu khắc chết hài tử của nàng ta, ghen ghét cái thai của Thi Bội Nhu, còn có tinh lực gây náo loạn, sẽ làm hỏng chuyện, Thi Bội Nhu đang mang thai, nếu xảy ra chuyện gì, sẽ lại mất đi một hài tử.
Huệ Đế biết Triệu thải nữ không có cách nào tiếp thu việc hài tử không còn, nên tìm lý do khiến mình cảm thấy tốt hơn, bằng không sẽ phải tự trách bản thân sinh hài tử không thành.
Nam Chi nhíu mày, trên mặt lộ ra biểu cảm rối rắm cùng thống khổ.
Là phụ hoàng khiến cho hậu cung lộn xộn, đem nhiều người như vậy nhốt ở một chỗ, dù sao cũng sẽ tranh cãi đánh nhau, ở nhà trẻ mỗi khi các bạn tranh đoạt đồ chơi, đều sẽ đánh nhau.
Huệ Đế:……
Biểu cảm của nhãi ranh này thật rối rắm.
“Như thế nào, cảm thấy trẫm nói không đúng sao?” Huệ Đế hỏi.
Nam Chi nhìn Huệ Đế, “Phụ hoàng, là người tuyển các nàng, lại không đối xử tốt với các nàng, các nàng xinh đẹp như vậy, đẹp như vậy.”
Nếu là ở chỗ của cô, các chị gái xinh đẹp như vậy nếu không phải ở trên TV, cũng là trên điện thoại di động, hoặc là trên quảng cáo ngoài phố.
Nam Chi với vẻ mặt “Người thật không biết quý trọng” làm Huệ Đế vừa tức giận vừa buồn cười, hắn nhéo nhéo cái mũi của Nam Chi, “Tiểu hài tử như ngươi làm sao hiểu được chuyện của người lớn.”
“Người lớn các người đều như vậy, luôn nói chúng ta là tiểu hài tử không hiểu, (¬︿̫̿¬ ☆). Nam Chi chống nạnh, “Con trở về đây, sẽ không đi ăn cơm với người.”
Nam Chi từ trong lòng Huệ Đế trượt xuống, lon ton mà chạy ra khỏi Minh Quang Điện, nắm lấy tay Liên Kiều trở về Vĩnh Xuân Cung.
Sống trong hoàng cung rộng lớn, Nam Chi một chút cũng không vui vẻ, cô muốn rời đi, đã bao lâu rồi cô không được ra ngoài chơi.
Hệ thống ca ca nói nhiệm vụ chưa hoàn thành, sẽ không rời đi được.
Nam Chi hỏi hệ thống: “Có phải giải quyết xong chuyện linh dịch, người nối dõi, chúng ta liền có thể rời đi?”
Giọng nói ôn nhuận bình tĩnh của hệ thống vang lên, khiến cho người nghe vốn dĩ đang nôn nóng bình tĩnh trở lại, “Chính là phải giải quyết linh dịch, bằng không vận khí của đất trời chỉ hướng bên kia mà tụ lại, cho dù những người khác còn mạng, cũng sẽ vẫn tạo thành bi kịch đối lập tương phản, không phải hiện tại cũng là tương lai, đời người rất dài, lập gia đình sinh con đẻ cái, mỗi lần đến quyết định trọng đại đều dính vận khí kém, sẽ luôn đưa ra quyết định sai lầm.”
Nam Chi trầm ngâm, một hồi lâu mới nói: “Nghe không hiểu, ta cũng không giải quyết được vấn đề linh dịch, linh dịch trông như thế nào ta cũng không biết, nên làm thế nào đây?”
“Không có linh dịch, Thi tần sẽ ra sao, có phải sẽ chết không?” Nam Chi ăn của nàng nhiều thứ như vậy, còn cho cô một ít điểm tâm ngon miệng, cô không muốn nàng chết.
“Sẽ không chết, bất quá không có linh dịch, sắc đẹp sẽ không còn được như vậy, không thể làm ra cơm canh mà hoàng đế thích ăn, cũng không thể sinh ra hài tử hấp thụ linh khí của trời đất, nàng từ đây về sau sẽ trở thành một phi tần bình thường.”
Nam Chi vỗ vỗ ngực, thở phào một hơi, “Vậy là tốt rồi, không chết là tốt rồi, hệ thống ca ca, ngươi sẽ không gạt ta chứ?”
Hệ thống: “Lừa ngươi làm gì, ngươi còn nhỏ, về sau ngươi sẽ hiểu được chúng ta đang làm gì.”
Dạy trẻ con thật khó, hệ thống yên lặng thở dài.
Khó trách hệ thống ban đầu không muốn nhận đứa trẻ này, trực tiếp báo cáo ném sang cho hắn.
Nam Chi cười tủm tỉm, khóe mắt cong cong, “Ta tin tưởng ca ca, chỉ cần nàng không chết là tốt rồi, hơn nữa trong bụng nàng còn có một tiểu bảo bảo, tiểu bảo bảo này khẳng định sẽ được sinh ra khỏe mạnh.”
Không chết là tốt rồi?!
Hệ thống cười một tiếng, ngươi còn nhỏ nên căn bản không biết, có đôi khi còn sống còn khổ hơn là chết, đặc biệt là phương tiện sinh tồn đã không còn, những thứ trong tay trước đó đều sẽ biến mất, loại đau đớn, tuyệt vọng thấu tâm can này, người bình thường sẽ không thể chịu nổi.
Trở nên mờ nhạt trong biển người thường, bao nhiêu người có thể chấp nhận sự chênh lệch này, so với chết đi còn khó chịu hơn.
Tuy nhiên, chuyện này cũng không nằm trong phạm vi xem xét của hệ thống, nếu Thi Bội Nhu là người có tinh thần cứng rắn, giống như hiện tại, ngày tháng trôi qua yên tĩnh, thì như vậy khi mất đi linh dịch, cũng không phải là chuyện gì lớn, nhiều nhất cũng không còn xinh đẹp lộng lẫy như bây giờ.