Edit: Kim
Tất cả nữ nhân trong hậu cung này đều trở thành nền cho Thi Bội Nhu.
Nàng chiếm hết nổi bật, che khuất khiến người khác không còn một chút ánh sáng, giống như góc tối không có ánh sáng mặt trời chiếu qua, những đóa hoa héo úa, cuối cùng trở thành một thứ thối rữa.
Lại một lần nữa nghe những lời này, Nam Chi thật không biết an ủi mẫu phi thế nào, chỉ có thể vò đầu bứt tai, “Mẫu phi, ăn bánh quy, đây là thứ phụ hoàng rất thích ăn, người nếm thử.”
Ha, đồ của hồ ly tinh, nàng mới không ăn.
Hiền phi nhìn bánh quy trong tay nữ nhi, ngửi được mùi hương, thật câu dẫn người khác, nhưng trong lòng Hiền phi chán ghét, tất cả những thứ của hồ ly tinh đều lộ ra bản tính xấu xa, “Không ăn, con muốn ăn thì tự ăn đi, ta không ăn.”
“A, không ăn!” Nam Chi thất vọng nhét bánh quy vào miệng, quả thật rất thơm!
Hiền phi tức giận chọc cái trán của cô, “Thứ gì cũng có thể cho vào miệng được, cũng không sợ bên trong có thứ không sạch sẽ.”
Trong lòng Nam Chi tiếc nuối vì mẫu phi không ăn đồ ăn ngon, căn bản không thèm để ý đến thái độ của Hiền phi.
Cũng chính là bởi vì Nam Chi không phải là đứa con thật sự của Hiền phi, nếu là tiểu công chúa thật, mỗi ngày đều bị niệm chú phụ hoàng ngươi đã thích người khác, không thích chúng ta, nội tâm sẽ trở nên vô cùng thấp thỏm, cảm thấy không an toàn.
“Nương nương, Lý công công tới.”
Hiền phi có chút kỳ quái, nhưng vội vàng ra nghênh đón, Lý công công đi ở phía trước, phía sau còn có mấy tiểu thái giám, trên tay mỗi tiểu thám giám đều cầm một chiếc khay đã bị che lại bằng tấm vải, Lý công công cười nói với Hiền phi: “Nương nương, Hoàng Thượng ban thưởng một ít đồ vật cho ngài, nương nương chăm sóc công chúa vất vả.”
Lý công công mở từng tấm vải lên, tất cả đều là vàng bạc châu báu, minh châu cực lớn, dưới ánh mặt trời tỏa sáng lấp lánh, xa hoa mỹ lệ.
Trên mặt Hiền phi lộ ra nụ cười, “Đa tạ Hoàng Thượng ban thưởng.” Nàng nhìn thoáng qua nữ nhi đang gặm bánh quy, trong lòng cứng lại, hoàng đế ban thưởng mấy thứ này, chỉ sợ là do biết một chút sự tình, cho nên mới ban thưởng để nhắc nhở.
Xét cho cùng cũng là phụ tử, là huyết mạch tương liên, sợ nàng bất mãn, quát mắng trừng phạt nữ nhi, Hiền phi buồn bực một chút, lại nhanh chóng vui vẻ, ít nhất điều này cho thấy hoàng đế có đặt nữ nhi ở trong lòng.
Liền có chỗ có lợi, giống như hiện tại, có thể lấp kín đi những cái miệng phiền toái đó.
Nhận được ban thưởng, oán hận cùng ghen tị trong lòng Hiền phi tiêu tan đi không ít.
Hai ngày nay thấy tâm trạng mẫu phi không tệ, Nam Chi nóng lòng muốn thử bước lên một bước, làm nũng xem mẫu phi có cho phép cô đi dùng bữa cùng phụ hoàng không.
Trong lòng Hiền phi không chút dao động, đồ của hồ ly tinh ngon như vậy sao, lớn nhỏ đều chạy tới đó, hạ bùa chú gì rồi sao?
Nhưng Hiền phi cũng không dám ngăn cản, chỉ dặn dò: “Nghe lời phụ hoàng con, không được chọc phụ hoàng tức giận.”
“Đã biết, cảm ơn mẫu phi.”
Vì thế mỗi ngày tới lúc ăn cơm, Nam Chi liền đến bên ngoài Minh Quang Điện chờ phụ hoàng, cùng nhau đi ăn cơm, Huệ Đế cũng mang theo nữ nhi, không chút xấu hổ đi cọ cơm, mệt nhọc cho Thi Bội Nhu bụng to đi nấu cơm cho bọn hắn.
Lúc này, một tiểu thái giám ghé vào tai Lý công công nói gì đó, sắc mặt Lý công công trở nên nghiêm túc, vội vàng đi lên báo với Huệ Đế: “Hoàng Thượng, Triệu thải nữ đã phát động.”
Huệ Đế vừa nghe, lập tức hỏi: “Thái y đi qua chưa?
“Đã qua đi.” Lý công công chạy chậm đi theo bên người Huệ Đế, Huệ Đế sải bước bước đi, quên mất bên cạnh còn có một củ cải nhỏ, Nam Chi bước đôi chân nhỏ ngắn đuổi theo hai người.
“Ngươi trở về Vĩnh Xuân Cung.” Huệ Đế nói với Nam Chi.
“Phụ hoàng, con đi cùng người, con cũng muốn nhìn thấy đệ đệ muội muội.” Nam Chi nhìn thấy Huệ Đế nhíu mày, “Con đi cùng phụ hoàng.”
Tiếng hét bén nhọn của Triệu thải nữ truyền đi rất xa, Huệ Đế ngồi ở bên ngoài, sắc mặt trầm ngưng, Nam Chi rúc vào trong lòng hắn, đôi mắt to trong veo nhìn vào trong phòng sinh, tràn đầy lo lắng.
Huệ Đế cúi đầu một cái, liền nhìn thấy một biểu cảm giống bà cụ non, muốn bật cười, nhưng bên tai lại nghe thấy tiếng của Triệu thải nữ, hài tử chậm chạp không ra, bất luận là đối với hài tử hay người lớn, đều không tốt.
Huệ Đế có chút không muốn ở lại nơi này, nếu thật sự hắn khắc con nối dòng, thì hắn ngốc tại phòng sinh liền không tốt.
“A……” Triệu thải nữ hét lên một tiếng đầy đau đớn cao vút, khiến Nam Chi sợ tới mức cả người run lên, lại nhìn thấy từng chậu máu loãng từ phòng sinh bê ra, mũi cô giống như bị ấn vào trong nước máu loãng, đều là mùi của máu.
Thời điểm mẹ sinh cô, có phải cũng như vậy không?
Nhớ mẹ.
“Sinh rồi, sinh rồi.” Triệu thải nữ gian nan sinh nở, cuối cùng cũng sinh ra được.
“Ôm ra cho trẫm nhìn một cái.” Huệ Đế đứng lên, vội vàng nói.
Bà mụ ôm hài tử, thần sắc do dự, ‘thình thịch……’ một tiếng liền quỳ xuống, một cái quỳ này khiến tâm Huệ Đế lạnh đi, hắn nghiến răng nghiến lợi, phảng phất giống như tự ngược nói: “Ôm lại đây, trẫm muốn nhìn.”
Bà mụ run run rẩy rẩy đem hài tử đưa cho Huệ Đế, Huệ Đế vừa ôm đến liền thấy, đây là một hài tử gầy yếu, ngay cả một tiếng khóc cũng không có, mở tã lót ra, là một nam hài, cả người xanh tím, da không có một chỗ hồng hào.
Một hài tử đã chết.
Nam Chi nhón chân nhìn hài tử, đồng tử run rấy, trong lòng Nam Chi dâng lên một cảm giác không nói nên lời, buồn bã, sợ hãi …
Huệ Đế hít một hơi thật sâu, đem tã lót phủ lên mặt hài tử, sau khi nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ cùng buồn bã của Nam Chi, mặt hắn vô cùng lãnh đạm, một loại trống rỗng vô hồn.
“Chuẩn bị một cái quan tài, hậu táng.” Huệ Đế ném xuống một câu, nắm lấy Nam Chi rời đi rồi, Nam Chi quay đầu nhìn tã lót trong lòng bà mụ, bên trong là một hài tử sẽ không động đậy, một hài tử sẽ không khóc.
Đã xảy ra chuyện này, Huệ Đế cùng Nam Chi đều không có tâm trạng đến cung Thi Bội Nhu dùng bữa.
Thi Bội Nhu biết Triệu thải nữ sinh ra một nam hài đã chết, trong lòng thở dài một hơi, mỗi lần gặp Triệu thải nữ, nàng ta đều trợn mắt với mình, sắc mặt nàng ta thật sự không tốt, Thi Bội Nhu từng nghĩ đưa cho nàng ăn một chút, nhưng nghĩ đến địch ý mà Triệu thải nữ dành cho mình, chỉ sợ cũng sẽ không ăn, phí mảnh tâm tư này.
Nếu mẫu thân không chú trọng đến thân thể của mình, thì sao hài tử có thể khỏe mạnh đây.
Nhưng Thi Bội Nhu không nghĩ tới địch ý Triệu thải nữ dành cho mình lại lớn như vậy, Triệu thải nữ tỉnh lại, biết được mình sinh ra một hài tử đã chết, là một hoàng tử, cả người giống như phát điên, gào rống nói hài tử trong bụng Thi Bội Nhu khắc chết hài tử của nàng.
“Sẽ không, hài tử của ta lúc ở trong bụng còn động, sao lại là đã chết.”
“Là Thi Bội Nhu, là Thi Bội Nhu hại hài tử của ta, nàng ta không muốn ta sinh ra hài tử sớm hơn.”
“Là Thi Bội Nhu hại hài tử của ta……”
Triệu thải nữ gào rống khiến cả cung đều nghe thấy, thân hình nàng ta tiều tụy, cả người có chút điên điên khùng khùng, hầu như không có ai nói gì nàng ta, bởi vì hài tử của nàng ta đã chết, ghen ghét hài tử trong bụng Thi quý nhân.
Nhìn đến khuôn mặt xinh đẹp không trang điểm của Thi Bội Nhu, lại nhìn đến hình ảnh gầy gò tiều tụy của Triệu thải nữ, ai nấy đều nhịn không được thổn thức một tiếng.
Huệ Đế ban thưởng rất nhiều dược liệu trân quý, nhưng Triệu thải nữ còn đang chìm đắm trong tang tử, hơn nữa trong miệng luôn nói Thi quý nhân khắc chết hài tử, điều này không thể nghi ngờ là giết chết sự quan tâm của Huệ Đế.