Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Edit: Kim

Nam Chi sững sờ nhìn những món ăn trên bàn, khói trắng lượn lờ, mùi thơm phức, lại nhìn tỷ tỷ xinh đẹp mỹ lệ kia, nàng xinh đẹp kỳ ảo, hoàn toàn nhìn không ra bộ dạng của người vừa làm nhiều món ăn như vậy.

“Công chúa, đợi lát nữa còn có điểm tâm, ăn cơm trước đi.” Thi Bội Nhu ôn hòa mà nói.

Nam Chi ăn đồ ăn, cảm thấy vô cùng ngon, thậm chí có chút không khống chế được muốn vùi đầu xuống mà gặm lấy gặm để, nhưng nghĩ đến Thần Chết, cô lại cố gắng cắn từng miếng nhỏ.

Trù nghệ của tỷ tỷ xinh đẹp này thật là tốt, khó trách phụ hoàng lại thích tới đây ăn cơm.

“Ăn nhiều một chút, không đủ lại làm.” Thi Bội Nhu gắp đồ ăn cho Nam Chi, “Tiểu hài tử ăn nhiều mới có thể cao lớn khỏe mạnh.”

“Cảm ơn.” Nam Chi ăn no căng, thời điểm trước khi rời đi, còn ăn điểm tâm, điểm tâm cũng rất thơm.

Phải lấy về cho mẫu phi.

“Yo, người bỏ đi đã trở lại.” Hiền phi thật sự tức giận, đối với nữ nhi nhỏ bé của mình, cũng không kiềm chế được mà bộc phát.

“Mẫu phi, cái này ăn rất ngon, người mau nếm thử.” Nam Chi đem điểm tâm giống như hiến cống phẩm tới trước mặt Hiền phi, vui vẻ nói: “Thật sự rất ngon.”

“Mí mắt thật thiển cận, một đĩa điểm tâm đã có thể mua chuộc…” Hiền phi càng nghĩ càng giận, nàng ở Vĩnh Xuân Cung chờ, kết quả phụ tử này lại chạy tới chỗ Thi Bội Nhu bên kia, hiện tại còn dùng thứ này đánh vào mặt nàng.

Hiền phi không tự chủ được duỗi tay trực tiếp hất đĩa điểm tâm ra, ‘loảng xoảng’ một tiếng, cái đĩa rơi xuống mặt đất, điểm tâm văng ra đầy đất.

Nam Chi nhìn những chiếc điểm tâm đã bị bẩn trên mặt đất, lại nhìn mẫu phi mình, “Mẫu phi, người không thích ăn điểm tâm sao?”

Hiền phi vốn đang có điểm áy náy, nhưng nhìn thấy vẻ mặt tiếc nuối của nữ nhi, càng tức giận, “Đây không phải chuyện điểm tâm, ta bảo con đến đó sao?”

Nam Chi: “Nhưng phụ hoàng muốn đến bên kia.”

Bộ ngực của Hiền phi phập phồng kịch liệt, nhắm mắt lại, sợ bản thân mình không khống chế được mà phát hỏa, “Trở về phòng đi.”

Nam Chi bước tới, nắm lấy ống tay áo của Hiền phi, lay lay làm nũng nói: “Mẫu phi, đừng nóng giận, đừng nóng giận.”

Hiền phi rút tay áo về, nghiến răng nghiến lợi: “Mẫu phi không tức giận, con trở về đi.”



Nam Chi hoài nghi nhìn Hiền phi, đã như vậy, còn nói không tức giận, trong lòng Nam Chi thở dài, phụ hoàng thích một người khác, mẫu phi sẽ thật thương tâm, rất khổ sở.

Cô hẳn là nên ở bên mẫu phi, Nam Chi châm trà, đưa tới trước mặt Hiền phi, “Mẫu phi, uống trà đi.”

Nhìn đôi mắt trong veo ngây thơ đầy quan tâm, thuần khiết không chút tạp chất kia, Hiền phi sửng sốt một chút, sau đó thở dài: “Con vẫn là tiểu hài tử, rất nhiều chuyện chưa hiểu rõ, có một số thứ chúng ta không chiếm được, sẽ phải chết.”

Nam Chi lại lắc đầu, “Sao có thể, trên thế giới này có nhiều thứ như vậy, sao có thể đều có được, mây trên trời chúng ta không thể có được, ngôi sao không thể có được, chim chóc bay trên bầu trời……”

Hiền phi bị cô niệm đến đau đầu, xua xua tay, cũng chỉ thuần túy là một đứa trẻ tò mò, một hai phải tò mò, “Được rồi, được rồi, đừng nói nữa, ta có thể nói với một tiểu hài tử như con cái gì chứ…”

*

Một cuộc tranh chấp qua đi, nhưng đã xảy ra, truyền tới trong tai người có tâm.

Huệ Đế cười nhạo một tiếng, những nữ nhân hậu cung này!

Sắc mặt hắn thâm trầm, quỷ quyệt giống như dòng nước ngầm dưới đáy biển sâu.

“Bản thân mình nếu có nữ nhi cũng sẽ yêu quý, nữ nhân hậu cung vì tranh sủng, đánh mất quá nhiều, về sau ta không thể để như vậy.” Thi Bội Nhu âm thầm cảnh báo chính mình, nếu ngay cả hài tử ruột của mình còn không yêu thương, thì trong cung này còn có thể thân cận với người nào?

Chỉ có hài tử mới có quan hệ huyết thống với mình, ngay cả trượng phu, ha, nhiều nhất cũng chỉ xem như ngựa giống, trượng phu cũng không tính là gì, trượng phu đều là của người khác.

Thi Bội Nhu cũng không tức giận vì điểm tâm mình làm bị người ta thô bạo ném xuống đất, ngược lại cảm thấy đáng thương cho hài tử cẩn thận kia, ăn chút gì cũng phải cẩn thận, có thể thấy được mỗi ngày trôi qua thật không dễ dàng.

Thi Bội Nhu sờ sờ bụng, thần sắc là một mảnh ôn nhu.

Triệu thải nữ mang thai không suôn sẻ, ở thời điểm mang thai thấy ra vết đỏ mấy lần, thái y nói thai thực hư nhược, do dù sinh ra cũng là một hài tử yếu ớt, điều này làm cho tâm tình của Huệ Đế thực không tốt, khuôn mặt âm trầm.

Trời sinh yếu ớt!

Hiện tại hắn không muốn nghe mấy lời này, một khi nghe được những lời này, giống như hạ mệnh thư xuống hài tử của hắn, sẽ phải chết non.

Vì cái gì, dựa vào cái gì?

Tại sao con nối dõi của hắn phải chịu những thứ này.

Trên thực tế những hài tử sinh non, chết non không phải là đau đớn nhất, mà là những người lớn hoài thai, dưỡng dục, đột nhiên lại mất đi.



Giống như một đám tới đòi nợ, khiến cho người ta đau lòng cùng tuyệt vọng, hủy hoại tâm can.

Huệ Đế chán ghét lại phẫn nộ, thậm chí rất ít tới thăm Triệu thải nữ, trong lòng Triệu thải nữ càng thêm bất an cùng lo sợ, khiến thai khí càng ngày càng yếu.

Lại nghe được tin tức Thi Bội Nhu mang thai, mỗi ngày hoàng đế đều đi thăm, trong lòng ghen tức như lửa đốt, nảy sinh ra một suy nghĩ độc ác, nhất định phải sinh ra một tiểu hoàng tử, phải sinh ra hài tử trước Thi Bội Nhu.

So với Triệu thải nữ nôn nóng, Thi Bội Nhu điềm tĩnh hơn rất nhiều, càng khác với Triệu thải nữ hơn chính là, thời gian mang thai Thi Bội Nhu không có phản ứng gì nhiều, ăn được ngủ được, thời gian ốm nghén cực kỳ ngắn, không có vì mang thai mà tiều tụy.

Cơ thể mẹ dường như không có vì có thêm một thai nhi mà cảm thấy gánh nặng.

Huệ Đế vuốt ve bụng của Thi Bội Nhu, “Hy vọng nó là một hài tử khỏe mạnh.”

Thi Bội Nhu dựa vào ngực Huệ Đế, “Thần thiếp cũng thực hy vọng.”

Hẳn là một hài tử khỏe mạnh, mỗi ngày đều uống linh dịch như uống nước lọc, nếu hài tử này không khỏe mạnh, thì gen của Huệ Đế phải kém đến mức nào.

Hơn nữa trong khoảng thời gian này, mỗi ngày Huệ Đế đều qua chỗ nàng dùng bữa, thân thể cũng được điều trị tốt hơn một chút.

Thi Bội Nhu dựa vào lồng ngực Huệ Đế, cho nên không thấy được sắc mặt hờ hững cùng lạnh lẽo của hắn, trên mặt một chút dịu dàng cũng không có, thời điểm hắn ôm người, giống như đang ôm một khối đá hình người, vẫn chưa có bất luận dao động cảm xúc gì đối với khối đá.

Hắn rũ mắt nhìn Thi Bội Nhu, trong ánh mắt mang theo tia khó hiểu, hoài nghi cùng thăm dò.

Hậu cung có nữ nhân mang thai, Huệ Đế cũng không cần phải mỗi ngày đều giống như trâu giống mà gieo giống, hắn vẫn sủng ái Thi Bội Nhu, mỗi ngày đều đi gặp Thi Bội Nhu, cùng Thi Bội Nhu dùng bữa, chẳng sợ ngay cả vợ cả như Hoàng Hậu cũng không có đãi ngộ như vậy.

Nữ nhân hậu cung ghen tức đỏ mắt, biến thành một đám đau mắt đỏ, cho dù là Hoàng Hậu, nhìn Thi Bội Nhu cũng trở nên lạnh nhạt, cự tuyệt việc Thi Bội Nhu đưa đồ ăn sáng tới, lấy lý do là Thi Bội Nhu hoài thai long tự, không thích hợp làm việc vất vả mỗi ngày như vậy.

Huệ Đế luôn thích mang theo Nam Chi đến cung Thi Bội Nhu ăn cơm, nhưng đa số thời điểm, Nam Chi đều cự tuyệt, mẫu phi tức giận khi cô sang bên kia, nếu cô nhất định đi, mẫu phi sẽ thực thương tâm.

Thật là một gia đình kỳ lạ.

Huệ Đế vuốt đầu nữ nhi, đem búi tóc của cô rối tung lên, tay ngắn nhỏ của Nam Chi ôm đầu, “Phụ hoàng, người không được làm rối tóc con, thực đáng ghét.”

Huệ Đế: “Mẫu phi ngươi không cho ngươi đi sao?”

Nam Chi lắc đầu, “Không phải, mẫu phi ở một mình sẽ rất cô đơn, con muốn bồi mẫu phi ăn cơm.”
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!