Một màn này xảy ra quá nhanh, Hình Lâm muốn ngăn thì đã không kịp, mọi người đều nhìn thấy gương mặt của tân nương.
"Tân nương sao lại không phải là Ngọc tiểu thư, tân nương này là giả!" Trong đám đông, một người hét lên.
"Chuyện này là như nào, lẽ nào là phủ Thừa tướng đưa nhầm người?"
"Con gái của mình gả chồng cũng đưa nhầm, chuyện này sao có thể?"
"Lẽ nào thế tử lấy vợ là giả, hay là thế tử coi mọi người là khỉ để đùa giỡn?" Bạch Chiến cố ý hét lên.
Các bách tính bỗng chốc không có thiện cảm với Vu Kì Thiên, lũ lượt chỉ trích, bàn tán, chê bai, khinh thường.
Khóe miệng của Bạch Chiến cong lên đầy hài lòng, Vu Kì Thiên lấy vợ tân nương là giả, đây là giỡn mặt với thiên hạ, coi hắn làm sao giải thích với mọi người.
Mặt mày Kiều Chính Tâm bình tĩnh, không có dao động quá lớn.
Hình Lâm rất nóng lòng, muốn giải thích lại không biết nên mở miệng thế nào.
Liêu Tinh đã chế ngự con ngựa điên quay trở lại, sắc mặt của hắn ta cũng không tốt lắm, không ai ngờ ở nửa đường lại xảy ra chuyện này, nhưng hắn ta vẫn nhẫn nại giải thích.
"Mọi người đừng hiểu lầm, chuyện xảy ra ngày hôm nay là có lý do, tối qua thế tử không khỏe lắm, Ngọc tiểu thư ở lại chăm sóc ngài ấy, vậy nên mới đưa ra hạ sách này. Đón dâu chỉ là một thủ tục, hôm nay phủ thế tử đãi tiệc tưng bừng, miễn phí toàn bộ, nếu mọi người có thời gian có thể qua đó ăn uống, rượu tiệc hỷ chắc chắn đủ."
Mọi người lập tức hếch mũi lên: "Lời này ai tin chứ, trước đại hôn hai bên nam nữ không thể gặp mặt, Ngọc tiểu thư chăm sóc thế tử cũng không màng tới đại hôn, coi bọn ta là kẻ ngốc à."
"Nàng ta cũng từng gả cho Ly Vương, sớm đã không phải hoàng hoa đại khuê nữ rồi, có gì phải để ý chứ."
"Người ta thành hôn thế nào liên quan gì với các người, nhưng tiệc rượu miễn phí, ta phải mau đi ăn."
Một người vừa nói xong, những người khác ào ào kéo tới phủ thế tử, miễn phí tội gì, phải ăn.
"Vậy chúng ta phải làm sao?" Hình Lâm hỏi.
"Trở về." Liêu Tinh trả lời, vừa rồi con ngựa đang yên đang lành sao đột nhiên nổi điên, nhất định có người cố ý gây ra.
Phủ thế tử.
Ngọc Ý nghe hạ nhân trở về trước bẩm báo chuyện xảy ra trên phố, sắc mặt cô lạnh đi, vậy mà có người dọa ngựa, xem ra hôn lễ ngày hôm nay sẽ không quá thuận lợi.
Nhìn về phía Vu Kì Thiên vẫn đang hôn mê, mắt phượng của Ngọc Ý xẹt qua một tia sắc bén: "Người đâu, giúp ta đổi hỷ phục."
Hạ nhân lui ra, hai nha hoàn lập tức từ ngoài cửa đi vào giúp Ngọc Ý sửa soạn.
Ở cửa của phủ thế tử, bàn tiệc dài đã xếp ở hai bên, dài ngàn mét, bách tính ở xung quanh xem náo nhiệt đều ngồi hết xuống. Chỉ cần là đồ ăn ngon đã ăn hết thì các hạ nhân của phủ thế tử lập tức bê đĩa mới lên, phục vụ đồ ăn kịp lúc còn miễn phí nên có chút thiện cảm với phủ thế tử.
Đám người Liêu Tinh phi thẳng vào trong viện, Bạch Chiến và Kiều Chính Tâm cũng đi theo đám người đi vào.
Trong sân tập trung quan lại quý tộc, thiên kim công tử của nước Thiên Hòa, khách khứa rất đông, rất là náo nhiệt.
"Giờ lành đã tới, xin mời tân lang tân nương." Một tiếng hô lớn, mọi người lũ lượt nhìn qua.
Một tân nương mặc đồ đỏ được nha hoàn đỡ đi tới đại sảnh, tất cả các nữ tử ở đây đều vô cùng ngưỡng mộ.
Hỷ phục là dùng cấm lụa thiên tằm may thành, mềm mại lại nhẹ, thoải mái thoáng khí, vạn kim khó cầu, mũ phượng trâm cài còn do những bậc thầy nổi tiếng làm ra, chỉ một bộ đồ e là vạn kim cũng khó mua, mọi người đều cảm thán thế tử cũng quá giàu rồi.
Liêu Tinh thấy thế tử nhà mình không đi ra thì lập tức chạy qua đứng bên cạnh tân nương.
Một màn này khiến mọi người bàn tán, chỉ trách.
Ngọc Ý trùm khăn che nghe thấy những lời khinh thường căm ghét của mọi người dành cho mình thì không hề để tâm: "Bắt đầu hôn lễ đi."
"Hôm nay là ngày đại hôn của Ngọc tiểu thư và thế tử, thế tử vì có chuyện không thể tham gia, vậy nên do thị vệ thế thân của ngài ấy thay thế, bây giờ giờ lành đã tới, nhất bái thiên địa." Người chủ trì nói to.
"Chuyện lớn đời người như thành thân bái đường cũng không thể tới, ta thấy thế tử lấy vợ căn bản là giả." Bạch Chiến hừ lạnh nói.
Liêu Tinh tức giận trừng mắt: "Tứ hoàng tử đừng nói linh tinh, chuyện thế tử nhà ta lấy Ngọc tiểu thư bệ hạ cũng biết, đương nhiên sẽ không giả được."
"Vậy tại sao đi gửi sính lễ và làm lễ đều phải tìm người thay thế, nếu không phải giả, lẽ nào bị bệnh nặng không xuống được giường ư?" Bạch Chiến cố ý hỏi.
Sắc mặt của quản gia lập tức vô cùng khó coi: "Người tới là khách, nếu tứ hoàng tử tới uống một ly rượu mừng, phủ thế tử chúng ta hoan nghênh, nếu tới làm loạn, phủ thế tử chúng ta cũng không phải ăn chay."
"Aiyo ây, quản gia nóng tính như vậy xem ra là để bản hoàng tử đoán trúng rồi, Vu Kì Thiên này chắc không phải bệnh sắp chết rồi, vậy nên mới lấy nữ nhân xấu xí này để xung hỷ chứ?"
Liêu Tinh tức tới mức gân xanh trên trán hơi giật giật, vừa muốn ra tay lại bị Ngọc Ý ngăn lại.
Bạch Chiến thấy mọi người mặt mày vô cùng khó coi thì càng thêm đắc ý, nhân lúc mọi người không chú ý, nhanh chóng vụt tới bên cạnh người của Ngọc Ý: "Bản hoàng tử ngược lại muốn xem xem, tân nương lần này sẽ không phải lại là giả chứ?" Hắn ta nói xong thì giật khăn trùm đầu đỏ xuống.
Gương mặt đó của Ngọc Ý lộ ra ngoài, khác với một mảng gần như đen xì nửa mặt như trước, lần này cả gương mặt của Ngọc Ý đều đen xì.
"Quỷ!"
Lúc này Ngọc Ý nhìn sang người bên cạnh, trên người khoác bộ cẩm bào màu đỏ khoa trương, phóng khoáng tùy ý, phong độ tuấn tú, mày mắt sắc nét, đôi mắt đào hoa còn đẹp hơn con gái, lúc này vì kinh sợ quá độ mà đột nhiên trợn trừng mắt, đây chính là tứ hoàng tử hiện nay – Bạch Chiến.
"Tứ hoàng tử từng thấy quỷ xấu xí như vậy chưa?" Ngọc Ý hỏi ngược lại.
Lúc này Bạch Chiến mới hoàn hồn, khinh thường nói: "Vậy thì không có, nữ nhân như ngươi thật sự không phải xấu bình thường, chẳng trách nhị ca muốn bỏ ngươi, Vu Kì Thiên nhất định là mù mắt, vậy mà muốn lấy ngươi?"
Ngọc Ý không hề tức giận, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm hắn ta: "Mắt nhìn của thế tử rất tốt, chàng ấy thích con người của ta, không để ý gương mặt này của ta. Không giống ai đó nông cạn, nhìn mặt nói chuyện, chỉ được cái mã đẹp thì có tác dụng gì, mấy chục năm sau không phải là một đống xương trắng à."
"Ngươi, đáng chết..." Bạch Chiến nhìn thẳng đôi mắt đen láy lạnh lẽo đó của Ngọc Ý, hắn ta còn muốn nói gì đó nhưng đột nhiên nghẹn.
Khi mọi người kinh ngạc nghi hoặc, Bạch Chiến đột nhiên cười với vẻ thích chí, sau đó vừa ngâm nga khúc hát, vừa bắt đầu nhảy múa cởi quần áo.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!