"Nói cũng đứng, cả kinh thành đều biết thế tử độc sủng Ngọc tiểu thư, là ta đường đột rồi" Chu phu nhân ngại ngùng nói.
"Phu nhân không cần như vậy, ý tốt của phu nhân ta xin nhận." Ngọc Ý khách sáo trả lời.
Chu Khôn Thành lập tức kêu quản gia bê đồ tới, trong hộp gấm nhỏ để khế ước đất và chìa khóa, trong chiếc rương to là vàng thỏi, đủ vạn lượng.
"Ngọc tiểu thư trong này là khế ước đất, căn nhà này là ta mua từ lâu, không tính hẻo lánh, ở đầu phố Tây. Tuy những năm nay không ai ở, nhưng luôn có người quét dọn, bên trong tuyệt đối sạch sẽ." Chu lão gia cung kính nói.
"Đa tạ." Ngọc Ý trả lời, sau đó kêu Long Nhị nhận đồ, lúc này mới rời đi.
Cho tới khi bọn họ đi, lúc này Chu đại thiếu mới dám lên tiếng: "Cha mẹ, con thật sự ba ngày sau có thể khôi phục sao?"
"Đương nhiên là thật, y thuật của Ngọc tiểu thư vô cùng giỏi, nàng ta không lâu trước đó đã chữa khỏi gương mặt bị hủy dung của Tô Nhược Nhi, vấn đề này của con cũng không thành vấn đề, đừng nghĩ linh tinh, mỗi ngày đúng giờ uống thuốc mà Ngọc tiểu thư để lại là được." Chu phu nhân an ủi.
"Vâng, con nghe mẹ" Chu đại thiếu vô cùng kích động.
Chu Khôn Thành liếc nhìn thuốc đó, để lại một liều cho phu nhân của ông ta cất kỹ, sau đó cầm một liều tới sảnh bên.
Bạch Tử Huân sớm đã nóng lòng như lửa đốt, cũng không biết bên phía Chu đại thiếu như nào, hắn không thể để Ngọc Ý nhìn thấy hắn xuất hiện ở đây, nếu không để cô biết hắn có việc cầu xin cô, còn không biết sẽ đắc ý cỡ nào.
Tiếng gõ cửa vang lên, Bạch Tử Huân lập tức mở miệng: "Vào đi!"
Chu Khôn Thành đi vào: "Vương gia, Ngọc tiểu thư đi rồi"
"Chu đại thiếu sao rồi?"
"Ngọc tiểu thư nói, ba ngày sau sẽ khỏi hẳn, đây là thuốc nàng ta để lại, nói trưa mỗi ngày uống đúng giờ là được, sử dụng ba ngày thì có thể khỏi." Chu Khôn Thành cung kính
đưa qua.
Đôi mắt sâu thẳm của Bạch Tử Huân xẹt qua một tia tâm tư và kích động: "Lời này là thật ư?"
"Bẩm vương gia, lão thần không dám nói linh tinh, càng không dám có chút giấu diếm, Ngọc tiểu thư đã nói vậy"
"Tốt quá rồi." Bạch Tử Huân kích động nhìn liều thuốc đó.
Hình trạng và màu sắc đều rất đặc biệt, là thứ hắn chưa từng nhìn thấy, không ngờ thứ bé tí này có thể khiến người ta khôi phục, đây là tin tức rất tốt.
"Cái này bản vương cầm vào hoàng cung, kêu các thái y nghiên cứu, nếu có thể sản xuất số lượng lớn, sau này cũng không cần tới Ngọc Ý nữa." Bạch Tử Huân vô cùng kích
động.
Sắc mặt Chu Khôn Thành chợt cứng ngắc, không quan tâm dĩ hạ phạm thượng, cướp lại liều thuốc trong tay Ly vương: "Vương gia thứ tội, lão thần không thể để ngài làm như vậy."
"Chu Khôn Thành to gan, ngươi vậy mà dám từ chối ư?" Sắc mặt Bạch Tử Huân lạnh lẽo, rất là không vui.
"Vương gia thứ tội, lão thần chỉ có một đứa con trai này, hương hỏa của Chu gia đều trông chờ vào nó, đây là hy vọng của cả Chu gia. Lão thần nói câu không nên nói, nếu các thái y của Thái y viện thật sự có thể, vậy cơ thể của vương gia chẳng phải được chữa khỏi từ lâu rồi sao. vương gia là cơ thể vàng vàng, thiết nghĩ cách có thể dùng thì dùng hết rồi, luôn không có kết quả mới đưa ra hạ sách này. Nếu vương gia không buông bỏ được thân phận nhờ Ngọc tiểu thư chữa trị, lão thần nguyện ý đi mời Ngọc tiểu thư thay cho vương gia. Nhưng thuốc này cho dù là vương gia giết lão thần, lão thần cũng không thể để ngài cầm đi. Nó là hy vọng của con trai lão thần, mong vương gia hiểu cho tâm trạng của lão thần, nhà lão thần ba đời đơn truyền, không thể tuyệt hậu vậy được." Chu Khôn Thành quỳ bụp xuống đất, khóc lóc cầu xin.
Dáng vẻ quệt nước mắt nước mũi đó, đừng nói thảm cỡ nào, ông ta nói vô cùng chân thành và trung thành, làm Bạch Tử Huân nếu muốn trách phạt cũng có chút không nhẫn
tâm.
"Niệm tình ngươi thường ngày luôn trung thành với bản vương, đứng dậy đi, bản vương sẽ đích thân đi tìm Ngọc Ý" Bạch Tử Huân hừ lạnh nói.
"Đa tạ vương gia, vương gia đại nhân đại lượng, hồng phúc tề thiên. Chu Khôn Thành run rẩy bò dậy, hai tay lại nắm chặt liều thuốc, có dáng vẻ có chết cũng không buông tay. "Ngọc Ý nói là ba ngày có thể chữa khỏi, còn không biết lời này là thật hay giả, ba ngày sau phái người tới báo tình hình của Chu đại thiếu cho bản vương." Bạch Tử Huân hạ lệnh.
"Vâng, vương gia."
Tiễn Bạch Tử Huân đi, Chu Khôn Thành vô thức lau mồ hôi trên trán, vội vàng cầm thuốc tới phòng con trai, đây là thuốc thần liên quan tới đời sau của Chu gia bọn họ, tuyệt đối không thể có bất cứ sơ suất gì được.
Ở bên này, Ngọc Ý dẫn Long Nhị và Nguyệt Nhi rời khỏi Chu phủ, lên xe ngựa.
"Long Nhị, chúng ta đi xem căn nhà này." Ngọc Ý đề nghị.
"Vâng, phu nhân." Long Nhị kêu phu xe chạy tới căn nhà ở ngoại ô phía Tây trên khế ước đất.
Phu xe là người kinh thành chính gốc, vô cùng quen thuộc về đường xá của cả kinh thành, ông ta đánh xe ngựa tới thẳng ngoại ô phía Tây, cuối cùng dừng ở cửa một căn nhà.
"Phu nhân, tới rồi!"
Ngọc Ý bước xuống từ trên xe ngựa, nhìn căn nhà ở một bên, biển to viết Chu phủ, hai con sư tử đá ở cửa vô cùng uy phong bá khí.
"Quả nhiên là thủ bút của Chu gia, sư tử đá này cũng giống ý đúc, chỉ là không dát vàng." Ngọc Ý cảm thán nói.
"Bên này không có ai ở, nếu dát vàng còn không phải sẽ bị người khác trộm sao" Long Nhị trả lời, từ trong hộp lấy ra chìa khóa mở cửa lớn ra.
Căn nhà to hơn Ngọc Ý nghĩ, được mấy trăm mét vương, đại sảnh cũng rất sạch sẽ, không một hạt bụi, bài trí đơn giản, có khoảng ba căn phòng, bên cạnh còn có hai sương phòng, đều quét dọn sạch sẽ. Chuyển tới thì mua mấy bộ chăn ga là có thể ở, quả thật không tồi.
"Long Nhị, trở về kêu người đi khắc một tấm biển, treo ở cửa lớn." Ngọc Ý mở miệng.
"Được, phu nhân muốn khắc chữ gì?" Long Nhị hỏi.
"Ngọc phủ."
"Được."
Mấy người đi một vòng thì trở về.
Phủ thế tử.
Vu Kì Thiên luôn ở thư phòng đọc sách, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, từ đây nhìn một cái thì có thể nhìn thấy cửa lớn, nếu Ngọc Ý trở về thì chắc chắn có thể nhìn thấy ngay.
Tuy trong tay hắn cầm một quyển sách, nhưng một trang đó lại mãi không có lật.
Không dễ gì tiếng mở cửa truyền tới, Vu Kì Thiên vô cùng vui mừng, ngẩng đầu nhìn thấy người vào thì sắc mặt lập tức lạnh đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!