Ngọc Ý nghĩ tới sự điên cuồng và nhiệt tình của Vu Kì Thiên tối qua, gò má lập tức càng đỏ, vô cùng nóng rực, nhịp tim cũng đập nhanh.
"Không cho phép nói, lưu manh" Ngọc Ý hờn dỗi nói.
"Có sao, ta hầu hạ phu nhân của mình, chuyện hiển nhiên" Vu Kì Thiên khẽ cười thành tiếng, giọng nói từ tính càng mang theo vài phần thích thú và vui vẻ.
Lúc này Ngọc Ý càng xấu hổ không dám nhìn hắn, tên này chắc chắn là cố ý, cô vô thức đưa tay đẩy Vu Kì Thiên ra.
Chả biết có khéo quá hay không, vừa hay đụng vào lồng ngực của Vu Kì Thiên, cảm nhận nhiệt độ nóng rực của hắn, Ngọc Ý vô thức thu tay lại.
"Thế tử, chàng mau dậy đi, ta đói rồi, muốn ăn đồ ăn."
"Vậy thì ăn ta đi." Vu Kì Thiên cố ý trêu cô.
Vu Kì Thiên lúc này đâu còn sự lạnh lùng nghiêm chỉnh thường ngày, thật sự là cao thủ chiêu trò, rất mờ ám, nói những câu tình tứ, Ngọc Ý nghe mà vô cùng xấu hổ. "Thế tử chàng quá hư rồi." Ngọc Ý bĩu môi.
"Nam nhân không hư, nữ nhân không yêu. Vu Kì Thiên nói xong thì cúi đầu hôn lên trán Ngọc Ý.
Vô cùng dịu dàng, cực kỳ thâm tình.
Cả người Ngọc Ý đều cứng đờ, sững sờ cảm nhận sự dịu dàng của thế tử, chỉ cảm thấy rất căng thẳng.
"Phu nhân, nàng thật đẹp!" Sau khi Vu Kì Thiên rời đi thì khen.
"Mồm miệng dẻo kẹo."
"Lẽ nào nàng không thích?" Vu Kì Thiên hỏi ngược.
"Không thích."
"Nữ nhân luôn nói một lòng nghĩ một nẻo, nói không thích, thật ra trong lòng trộm vui nhỉ."
Ngọc Ý tức tối trừng mắt với hắn: "Thế tử, dáng vẻ vô lại này của chàng, rất đáng ghét đấy.
"Chỉ cần hầu hạ tốt phu nhân, phu nhân vui rồi, ta có vô lại hay không cũng không sao, phu nhân chúng ta tiếp tục đi" Khóe miệng Vu Kì Thiên cong lên, cũng không cho Ngọc Ý cơ hội từ chối, lại hôn lên môi của cô.
Ngọc Ý muốn từ chối, tối qua bị giày vò cả đêm, bây giờ cả người đau nhức muốn chết, đau tới khó chịu, nếu còn nữa, cô sợ thật sự không xuống được giường.
Ngọc Ý muốn đẩy Vu Kì Thiên ra thì lại bị bàn tay to của hắn kẹp lại hai tay: "Phu nhân, ta thích hương vị trên người nàng"
Một câu nói khiến nhịp tim Ngọc Ý đập nhanh, nhìn thẳng vào đôi mắt đen mang ý trực tiếp, nóng bỏng, đỏ rực của Vu Kì Thiên, nó không che đậy tình yêu của hắn.
Đôi mắt đen đó sâu thẳm như biển, giống như xoáy nước sâu có ma lực, hút cô chìm vào trong đó.
Thấy ánh mắt cô nhìn chằm chằm mình, Vu Kì Thiên cũng không kiêng kỵ nữa, bá đạo cường thế, không cho phép từ chối muốn cô.
Căn phòng rộng lớn lại truyền tới tiếng rên rỉ và la hét của nữ tử, mãi không tản đi.
Liêu Tinh ở ngoài cửa cũng không khỏi khâm phục, thể lực của thế tử cũng tốt quá rồi, giày vò cả đêm, bây giờ lại tiếp tục, đều không đói sao.
Quản gia vốn muốn tới hỏi Liêu Tinh, thế tử và phu nhân tỉnh chưa, có cần ăn đồ ăn không, kết quả thì bị Liêu Tinh nói về đi, nghe thấy tiếng kêu trong viện, quản gia không nhịn được mà đánh giá.
"Thế tử là cầm thú sao, vậy mà lại giày vò phu nhân rồi, cơ thể nhỏ bé đó của phu nhân đâu chịu được chứ, nghỉ ngơi xong rồi làm chứ"
Liêu Tinh nhướn mày nhìn sang ông ta, khóe miệng giật nhẹ: "Quản gia ông hay rồi, vậy mà dám mắng thế tử là cầm thú, to gan rồi đấy"
Quản gia bị dọa run rẩy, lập tức giải thích: "Ta là lấy ví dụ, thế tử của chúng ta không phải cầm thú, là cầm thú cũng không bằng, aiya, dù sao ta là muốn nói thế tử uy vũ, ngươi không được phép vặn ý của ta."
"Ta biết rồi, từng tuổi này rồi còn nhiều chuyện."
"Ta không phải cũng vì vui cho thế tử hay sao, ngươi đứng thì cũng đứng vậy thôi, nhà bếp vừa hay làm gà rán, ta đi lấy cho ngươi hai miếng" Quản gia đề nghị. "Cái này thì được."
Vì vậy Liêu Tinh đứng ở ngoài viện ăn gà rán, nghe tiếng kêu bên trong, lại bị giày vò hơn một canh giờ.
Sau đó thì nghe thấy tiếng của thế tử nhà mình, Liêu Tinh lập tức chạy tới, cũng không dám gõ cửa, chỉ đứng ở cửa: "Thế tử có gì phân phó?"
"Kêu quản gia đưa ít đồ ăn tới." Giọng nói của Vu Kì Thiên cũng khàn khàn vài phần.
Giày vò một ngày một đêm, có thể không khàn sao.
"Vâng." Liêu Tinh lập tức chạy tới nhà bếp.
Không lâu sau, quản gia dẫn người bưng mười mấy món tới, để ở trên bàn trong phòng, cái gì cũng không nói, cũng không hỏi, biết điều dẫn người lui xuống.
Ngọc Ý ở trên giường lại bị ăn tới sạch sẽ, cả người yếu ớt ngay cả sức ngồi dậy cũng không có.
Ngược lại nhìn sang Vu Kì Thiên thì mặt tươi phơi phới, tâm trạng rất tốt, khóe miệng cong lên, cả người không có sự lạnh lùng và kiêu ngạo như mọi khi, ngược lại có thêm vài phần gần gũi và thân thiện.
"Thế tử, chàng cầm thú, à không, là máy chiến đấu trong cầm thú!" Ngọc Ý oán trách.
"Còn có sức mắng ta, xem ra là còn muốn thêm lần nữa." Vu Kì Thiên trêu ghẹo.
Ngọc Ý dứt khoát nhắm mắt giả chết, Vu Kì Thiên này thật sự không biết tiết chế, quả nhiên nam nhân không thể trêu, chơi quá người xui xẻo là chính mình.
Vu Kì Thiên thấy cô như vậy, khẽ cười thành tiếng: "Phu nhân đừng tức giận, vi phu cũng là bất đắc dĩ, ai kêu sức quyến rũ của phu nhân quá lớn, lần sau vi phu chú ý, chú ý thêm.
Ngọc Ý càng không muốn nói chuyện với hắn, tên này đâu còn là Diêm La Vương lãnh khốc khát máu, tàn độc quả quyết trong lời đồn, thật sự chính là cáo già lắm chiêu, nếu không phải cả bốn nước đều biết Vu Kì Thiên không gần nữ sắc, Ngọc Ý rất nghi ngờ tên này đã trải qua một rừng hoa.
Vu Kì Thiên đứng dậy mặc một bộ trường bào, rửa sạch tay, đi tới bàn ăn, gắp rất nhiều đồ ăn Ngọc Ý thích ăn vào trong đĩa, sau đó bê qua.
"Phu nhân, hai ngày nay vất vả rồi, nào, vi phu đút cho nàng" Vu Kì Thiên nói xong thì để đĩa xuống, ôm Ngọc Ý ngồi dậy.
Ngọc Ý thật sự không còn sức, bụng cũng kêu ục ục, cô rất đói, để mặc Vu Kì Thiên ôm dậy, dựa vào chăn ngồi vững.
Vu Kì Thiên bông đĩa lên, gắp đồ ăn đưa tới miệng của Ngọc Ý.
Ngọc Ý cũng không khách sáo, há to miệng ra ăn.
Bởi vì ăn quá nhanh, khóe miệng Ngọc Ý dính nước canh, ý cười trong mắt Vu Kì Thiên càng sâu, trực tiếp ghé qua, hôn lên khóe miệng của Ngọc Ý.
"Á, thế tử chàng đừng mà, ta thật sự.." Ngọc Ý ấm ức nói, chỉ là chưa nói xong thì Vu Kì Thiên đã rời đi.
"Nàng nghĩ nhiều rồi, ta chỉ là đang giúp nàng lau miệng"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!