Vương gia đang vẽ tranh đương nhiên không biết ý nghĩ của Ngọc Ý, vừa hôn một cái, hắn cũng không buồn ngủ nữa, muốn vào trước tiết hoa đào thì vẽ xong bức tranh này.
"Đúng rồi, quản gia nói với ta, bò sữa đã chuyển từ bốn nước tới, có mấy trăm con, ta cho người đưa tới trang trại ở ngoại ô rồi." Vu Kì Thiên mở miệng.
"Nhanh vậy à, vất vả cho thế tử rồi, xem ra phải tuyển thêm một số công nhân rồi, người trước đó quá thiếu, chắc không kịp làm." Ngọc Ý nói.
"Cái này ta đã kêu quản gia đi sắp xếp rồi, thiết nghĩ người ở bên đó đã làm việc hết rồi"
"Wow, thế tử chàng thật quá chú đáo, người ta rất cảm động, moa moa" Ngọc Ý làm động tác hôn với hắn.
Giữa lông mày Vu Kì Thiên đều là ý cười: "Tiếp theo có dự tính gì?"
"Vừa hay ta với tứ hoàng tử hợp tác mở tiệm gà rán, tới lúc đó có thể bán đồ ngọt như trà sữa, sữa chua... Có điều phải có mùi vị khác biệt so với quán rượu, như vậy sẽ không cướp việc làm ăn của nhau." Ngọc Ý nghiêm túc trả lời.
"Nàng muốn làm gì thì đi làm, có gì cần ta giúp thì cứ mở miệng"
"Thế tử, chàng thật là quá tốt, sao ta lại có phúc gặp được phu quân như chàng chứ." Ngọc Ý vô cùng cảm động, đi tới ôm lấy Vu Kì Thiên.
Khóe miệng Vu Kì Thiên cong lên, vừa hay nhìn thấy một sợi dây màu đỏ ở cổ Ngọc Ý.
Hắn hơi nhíu mày, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
"Thế tử, vậy chàng vẽ tiếp đi, ta trước tiên nghĩ xem tiệm gà rán của ta bán cái gì đã." Ngọc Ý buông hắn ra.
"Được."
Ngọc Ý cầm lấy giấy bút, viết ra hết những đồ ăn của chuỗi cửa hàng ở hiện đại mà cô có thể nghĩ tới, sau đó chọn ra mấy cái cảm thấy có thể được, muốn ngày mai bàn bạc với tứ hoàng tử.
Vu Kì Thiên vẽ tranh thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn sang Ngọc Ý, thấy cô viết viết vẽ vẽ, dáng vẻ nghiêm túc suy nghĩ, ý cười giữa lông mày càng sâu.
Bất tri bất giác đã tới khuya.
Ngọc Ý ngáp một cái, đi về phía giường: "Thế tử, nghỉ ngơi sớm thôi."
"Được." Vu Kì Thiên để bút xuống, vặn tay, cởi áo khoác ngoài thì muốn đi thổi đèn.
"Thế tử, đừng tắt đèn, ta có bất ngờ cho chàng" Ngọc Ý cười tinh nghịch.
"Bất ngờ gì?" Vu Kì Thiên đi tới.
Kết quả Ngọc Ý thoáng cái thì cởi quần áo ngoài trên người ra, cả người mặc một bộ bikini màu đỏ đứng ở trước mặt Vu Kì Thiên.
Chất vải màu đỏ cho gây thích thích thị giác mãnh liệt nhất cho con người.
Làn da trắng như tuyệt tôn nên độ nóng bỏng của màu đỏ, chất vải mỏng tang ngắn cũn, chỉ che được chỗ quan trọng, cách mặc to gan như này, Vu Kì Thiên nhìn mà mạch máu giãn ra, tim đập thình thịch, gương mặt đẹp trai lạnh lùng đó bỗng nhiên sững sờ, quên luôn phản ứng.
Ánh đèn vàng tối chiếu lên người Ngọc Ý, vài phần mông lung, vài phần quyến rũ, vài phần kích thích, kết hợp với gương mặt xinh đẹp tuyệt trần đó của cô, giống như tiểu yêu tinh câu dẫn dụ hoặc người khác.
Mặt của Vu Kì Thiên thoáng cái đỏ tới tận cổ, cả người không biết làm sao, có hơi hoảng hốt.
Ngọc Ý vẫn là lần đầu nhìn thấy thế tử dù Thái Sơn có sụp xuống cũng không biến sắc, lúc này vậy mà mặt đỏ như tôm luộc, đặc biệt là cổ và vành tai của hắn, cực kỳ đỏ luôn. Hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ này của thế tử, khỏi nói, khá thú vị.
Ngọc Ý vô ý uốn éo cái eo: "Thế tử, người ta mặc như này có đẹp không, chàng có hài lòng không?"
Lúc này Vu Kì Thiên mới hoàn hồn, lập tức quay mặt đi, ánh mắt nhìn sang một bên, hoảng loạn cầm lấy cái chăn đắp cho Ngọc Ý, chùm cả đầu của cô.
"Á, thế tử chàng làm gì vậy?"
Vu Kì Thiên không thèm nghĩ ngợi, đứng dậy lao tới giá nến, dùng sức thổi thắt nến.
Căn phòng rộng lớn lập tức tối om.
Ngọc Ý kéo chăn xuống khỏi đầu, nhìn thấy trong phòng tối om thì có chút không hiểu: "Thế tử, chàng sao lại tắt đèn?"
"Muộn quá rồi, đi ngủ." Vu Kì Thiên hừ lạnh một câu.
Nếu Ngọc Ý nghe kỹ thì có thể nghe thấy sự run rẩy trong giọng nói của thế tử. "Nhưng phòng tối rồi, chàng không nhìn thấy quần áo của ta nữa?" Ngọc Ý hỏi.
"Thay ngay lập tức, sau này không được phép mặc nữa" Vu Kì Thiên bá đạo ra lệnh.
Cho dù trong phòng tối om, Ngọc Ý cũng có thể nghe ra sự căng thẳng và hoảng hốt của thế tử, không khỏi trêu chọc: "Thế tử, chàng là căng thẳng rồi nhỉ." "Không có."
"Vậy chàng đốt nến lên đi?" Ngọc Ý đề nghị.
"Đi ngủ mở đèn không tốt, ảnh hưởng giấc ngủ" Vu Kì Thiên đè thấp giọng nói.
"Vậy ư, sao ta không biết, còn muốn mặc cho chàng ngắm, thế tử chàng vừa rồi nhìn rõ chưa?" Ngọc Ý cố ý trêu hắn.
Trong bóng tối, Vu Kì Thiên chỉ cảm thấy hô hấp dồn dập, toàn thân siết lại giống như chiếc cung kéo căng, cho dù ngồi ở trên giường, hắn vẫn cứng nhắc như tảng đá. "Sau này không được phép mặc quần áo như này" Giọng điệu của Vu Kì Thiên nhấn nặng vài phần.
"Tuân lệnh thế tử, vậy chàng cởi giúp ta đi." Ngọc Ý cười xấu xa nói.
Vu Kì Thiên vốn đã toàn thân căng cứng, khi nhìn thấy Ngọc Ý mặc bộ đồ này, cả trái tim như nhen nhóm ngọn lửa, lập tức bùng cháy.
Hắn cố gắng khắc chế rồi, không để bản thân làm ra hành vi manh động gì đó.
Hắn thích Ngọc Ý, càng yêu cô, đương nhiên là muốn trăm năm với cô, phu thê tôn trọng lẫn nhau, nhưng Vu Kì Thiên càng biết rõ sức khỏe của mình, hắn không muốn sau này mình không còn, để một mình cô ở góa.
Vậy nên cho dù hai người lần nào cũng hôn nhau cuồng nhiệt, nhưng thời khắc mấu chốt hắn vẫn khắc chế bản thân.
Hắn không thể vì lòng riêng của mình, làm chậm trễ cả đời của Ngọc Ý.
Nhưng lúc này, Ngọc Ý vừa nói lời trêu ghẹo này, gây thần kinh căng cứng đó của Vu Kì Thiên đột nhiên đứt, trong bóng tối đôi mắt đen láy giống như đá tinh quang nheo lại, hai mắt đỏ ngầu, giống như mãnh thu chạy nhanh trong chốn hoang dã, hô hấp càng nặng.
Ánh mắt nóng rực, kịch liệt, sự thâm tình quyến luyến lan ra, không thể che giấu.
Cho dù ở trong bóng tối, Ngọc Ý đều có thể cảm nhận được ánh mắt trần trụi trực tiếp của thế tử, khiến cả người cô tự dưng trở nên căng thẳng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!