"Tại sao?" Ngọc Ý ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt u ám, đen như đít nồi của thế tử, lập tức ý thức được là hắn đang ghen.
"Phụ nữ nên ăn mặc đàng hoàng, đây là cái quỷ gì, không được mặc ra ngoài, sau này không được có những suy nghĩ như thế này." Giọng nói của Vu Kì Thiên vô cùng lạnh lùng. "Thế tử, chàng đang tức giận, hay đang ghen?" Ngọc Ý cố tình trêu chọc hắn.
"Đều có." Vu Kì Thiên thừa nhận mà không hề kiêng dè.
"Vậy thì được, hôm nay thế tử nể mặt ta như vậy, chàng nói không mặc ta sẽ không mặc đi ngâm suối nước nóng nữa." Ngọc Ý vô cùng nghe lời nói.
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Vu Kì Thiên mới xuất hiện sự hài lòng, đi đến bên cạnh thư án, tiếp tục vẽ nốt bức tranh vẫn chưa vẽ xong kia.
Bức tranh đã được phác thảo bằng cọ vẽ, bây giờ chỉ còn tô màu, khuôn mặt Vu Kì Thiên hiện lên sự dịu dàng, cầm bút bắt đầu vẽ.
Ngọc Ý nhìn dáng vẻ nghiêm túc vẽ tranh của hắn, cũng không nói gì, bắt đầu thu dọn, xử lý tất cả những thứ mà mình đã lấy ra lúc nãy. "Thế tử, lễ hội hoa đào chúng ta phải đi mấy ngày thế?" Ngọc Ý hỏi.
"Lễ hội hoa đào mỗi năm kéo dài khoảng 10 ngày, nơi đó cũng rất lớn, ngoài rừng hoa đào, còn còn thể cưỡi ngựa, bắn cung, có rất nhiều tiết mục biểu diễn, dưới núi còn có rất nhiều món ăn đặc sắc, còn có viện tử của nông dân, cho người đi du ngoạn nghỉ ngơi hoặc ở lại, nếu như nàng thích có thể ở thêm mấy ngày" Vu Kì Thiên trả lời.
"Tốt quá, vậy ta phải chuẩn bị mấy bộ quần áo, như vậy chúng ta có thể ở thêm mấy ngày" Ngọc Ý sắp xếp quần áo của mình và thế tử, đồ ăn, còn có cả dược liệu cần thiết.
Trong căn phòng rộng lớn, Vu Kì Thiên yên tĩnh vẽ tranh, thi thoảng ngẩng đầu lên nhìn Ngọc Ý, thấy cô bận rộn sắp xếp đồ của hai người, trong lòng cảm thấy rất ấm áp.
Hạnh phúc giống như cát ở trong lòng bàn tay, nắm càng chặt, chảy càng nhanh, có lẽ những ngày thàn bình yên giống như thuận nước đẩy thuyền như thế này mới chân thực nhất, đẹp đẽ nhất, khiến con người cảm động nhất.
Hắn vẽ tranh cho Ngọc Ý, Ngọc Ý sắp xếp quần áo cho hắn, âm thầm quan tâm nhau như thế này khiến trên khuôn mặt Vu Kì Thiên hiện lên ý cười.
Ngọc Ý vừa quay đầu lại đã thấy Vu Kì Thiên đang nhìn chằm chằm vào mình, có chút bất ngờ nói: "Thế tử, sao chàng nhìn ta như vậy?"
"Không có gì, trước đây chưa từng nghĩ đến có một ngày sẽ có một người phụ nữ làm bạn với ta, tự tay nấu canh cho ta." Giọng nói vô cùng dễ nghe của Vu Kì Thiên truyền
đến.
"Cái này đã là gì, nếu như chàng thích, phụ nữ cả kinh thành thậm chí cả Tứ quốc có thể tùy ý chàng lựa chọn." Ngọc Ý trêu chọc nói.
Vẻ mặt Vu Kì Thiên đột nhiên trở nên u ám: "Hàng nghìn hàng vạn phụ nữ trên thế giới cũng không bằng một mình nàng"
Ngọc Ý vô cùng cảm động: "Thái tử thật biết nói chuyện, nhưng ta thích nghe"
"Ta ăn ngay nói thật.
"Thế tử đã làm ta vui như thế, vậy ta sẽ tặng cho chàng một món quà lớn." Ngọc Ý đang sắp xếp son, phấn nước, tay cầm con ốc vẽ lông mày đi đến.
"Món quà lớn gì?" Vu Kì Thiên tò mò hỏi.
"Thế tử, chàng thật tuấn tú, đặc biệt là đôi lông mày này, giống như mực đậm, hơn nữa hình dáng cũng rất đẹp, ta giúp chàng vẽ lông mày" Ngọc Ý nói xong, lập tức vươn tay
đến.
Vu Kì Thiên bị cô chọc cười: "Đồ ngốc, làm gì có phụ nữ vẽ lông mày cho đàn ông, chỉ có đàn ông vẽ lông mày cho phụ nữ thôi."
"Sao lại không được, ta với thế tử cảm thấy vui là được, chú trọng nhiều như vậy làm gì, thế tử, chàng mau ngồi xuống đi" Ngọc Ý không cho phép nói, kéo hắn ngồi xuống ghế, sau đó đưa tay đến.
Mặc dù Vu Kì Thiên có chút ngượng ngùng, nhưng không đẩy Ngọc Ý ra, để mặc cô làm loạn.
Nhìn ngũ quan tinh của thế tử, giống như dao khắc, đường nét rõ ràng, lập thể, sâu giống như biển, đặc biệt là đôi mắt đen láy, lạnh lùng, u ám, nhưng lại thâm tình. Giống như tác phẩm điêu khắc dưới ngòi bút của người làm nghệ thuật, hoàn mỹ đến mức không tỳ vết, khéo léo, tuyệt vời đến mức lấy đi sự phong tình của ngày xuân, khiến người khác nhìn thấy mà tâm trạng phấn khởi, rất muốn chìm đắm vào trong.
Ngọc Ý ngưỡng mộ: "Thế tử, khuôn mặt này của chàng thật sự quá tuấn tú, nếu như ở chỗ chúng ta, chắc chắn đá bay những tiểu thịt tươi kia, bỏ xa mấy nam minh tinh hạng A kia, bị treo lên đánh."
Vu Kì Thiên: "Chỗ các nàng?"
"Đúng vậy, chính là diễn hí khúc, chàng thấy những người diễn hí khúc khi trang điểm lên đều rất đẹp trai, khuôn mặt này của thế tử không cần trang điểm, đã đẹp trai như vậy
rồi, chả trách đám phụ nữ nhìn thấy chàng đều bất động." Ngọc Ý nói chen vào, sao cô lại quên mất đây là thời cổ đại.
"Những người diễn hí khúc kia sao có thể so sáng với bổn thế tử ta?" Giọng nói của Vu Kì Thiên có chút lạnh lùng.
Ở thời cổ đại, người diễn hí khúc là những người không có địa vị nhất, dựa vào việc diễn trò, ca hát để có được sự yêu thích và tiền của người khác, nên bình thường mọi người đều khinh thường người diễn hí khúc.
"Ta chỉ tùy tiện nói thôi, thế tử nghiêm túc như vậy làm gì." Ngọc Ý bắt đầu vẽ lông mày cho hắn.
Động tác nhẹ nhàng, cần thận, từng nét từng nét phác họa hình dạng lông mày rậm và đậm của Vu Kì Thiên.
Bàn tay đang đặt trên đùi của Vu Kì Thiên hơi nắm chặt lại, lần đầu tiên có người vẽ lông mày cho hắn, may mà ở trong phòng, nếu như bị người khác nhìn thấy không phải sẽ cười đến rơi cả răng sao.
Nhưng nhìn dáng vẻ vô cùng nghiêm túc của Ngọc Ý, cảm nhận sự dịu dàng khi vẽ của cô, khóe miệng Vu Kì Thiên hơi cong lên.
Đột nhiên cửa phòng bị người ở bên ngoài đầy ra: "Vu tiểu tử, ông đây tìm ngươi có.." Lạc lão vẫn chưa nói xong, nhìn thấy hai người ở trong phòng, thực sự đã bị dọa sợ.
Vu Kì Thiên có chút ngượng ngùng, nhưng trong nháy mắt đã bị giấu đi, vẻ mặt khôi phục lại sự lạnh lùng: "Lạc lão tìm ta có chuyện gì?"
"Ta tìm ngươi có chuyện gì, aiyo, ta quên mất rồi, hai người tiếp tục đi, tiếp tục, ta đi trước." Lạc lão kinh ngạc lui ra ngoài, còn không quên giúp bọn họ đóng cửa lại. Ngọc Ý bật cười: "Lạc lão bị ta dọa sợ rồi."
"Nàng đó, từ trước đến nay chưa từng có chuyện phụ nữ vẽ lông mày cho đàn ông, cùng do nàng khác người, sợ là Lạc lão phải mất mấy ngày để hoàn hồn rồi." Vu Kì Thiên cưng chiều nói, không có ý trách mắng.
"Chuyện gì cũng có ngoại lệ mà, hơn nữa, không phải thế tử cũng rất hưởng thụ sao?"
Nghe thấy hai chữ hưởng thụ, đồng tử của Vu Kì Thiên sâu hơn: "Phu nhân đã vất vả giúp ta vẽ lông mày, ta cũng phải trả chút thù lao.
Ngọc Ý đang định nói không cần, cả người đã bị Vu Kì Thiên kéo mạnh một cái, bị ôm vào lòng, Vu Kì Thiên cúi đầu hôn lên môi Ngọc Ý.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!