Hồ Tam là quyết tâm nịnh bợ Triệu Giai, cho nên giao dịch xong về sau, còn cố ý cho người chuẩn bị hai cỗ xe ngựa, sau đó đem Triệu Giai bọn họ đưa quay về chỗ ở, vốn Triệu Giai ba người bọn họ ở tại trong quân doanh, tuy nhiên hiện tại thêm một thiếu nữ, khẳng định không thể rút quân về doanh, nhưng đây cũng không phải là cái đại sự gì, Triệu Giai tìm được quản sự Việt Vương phủ ở Nam Dương cảng, cho hắn chuẩn bị cho mình hai bộ sân, một bộ sửa lý thành kim ốc tàng kiều, một bộ khác còn lại là an bài nơi cho thiếu nữ kỳ quái kia ở lại.
Thế tử, sân này ngay tại bên cạnh quân cảng, xung quanh là một ít người nhà hải quân tướng sĩ, trên đường phố có mười hai canh giờ đều không ngừng có đội tuần tra, rất an toàn, mặt khác ta còn an bài không ít nhân thủ ở chung quanh, nếu là ngài phải ở nơi này, tuyệt đối không cần lo lắng an toàn!
Phía trước Lã quản sự phụ trách dẫn đường một bên mở ra cửa chính của chính ra sân, một bên hướng Triệu Giai giới thiệu.
Chẳng qua khi đang nói chuyện là lúc Lã quản sự trên mặt lại mang theo vài phần cười khổ, đặc biệt khi thấy vị dị tộc thiếu nữ kia trong lòng lại phức tạp, bởi vì hắn không biết có phải hay không là muốn đem trong chuyện này báo? Dù sao hiện tại thế tử niên kỉ kỷ còn không tính đặc biệt lớn, nếu chẳng may trầm mê ở nữ sắc mà nói..., đó cũng không phải là chuyện tốt lành gì.
Triệu Giai cũng đã sớm chú ý tới vẻ mặt Lã quản sự, tuy nhiên hắn lại không có vội vã giải thích, mà là theo chân hắn đi vào trong viện nhìn một chút, kết quả phát hiện cái nhà này tuy rằng không lớn, nhưng có chút lịch sự tao nhã, toàn bộ sân xây dựng cùng Đông Kinh thành cùng loại, có chút chi tiết có thể nhìn ra một ít phong cách Nam Dương điều này làm cho hắn cũng hết sức hài lòng.
- Lã thúc, việc tử này ta rất hài lòng, mặt khác ngươi đi tìm cho ta tìm một người thông dịch đến, tốt nhất là có thể hiểu được ngôn từ phía tây, ta có một số việc cần hỏi nữ nhân này!
Triệu Giai xem hết sân sau hài lòng gật gật đầu, sau đó rồi hướng Lã quản sự phân phó. Này Lã quản sự là cháu bà con xa của Lã quản gia ở vương trước kia cũng từng ở kinh thành làm việc, cho nên Triệu Giai cũng nhận thức hắn. Hơn nữa nhìn mặt mũi Lã lão quản gia hắn cũng coi đối phương như là bề trên.
- Vâng!
Lã quản sự lập tức đáp ứng một tiếng. Tuy nhiên ngay sau đó hắn lại do dự một chút, sau đó này mới có hơi khó xử nói,
- Thế tử, lẽ ra tiểu nhân không nên lắm miệng, nhưng thế tử ngài chẳng những là Vương thế tử, Vương gia và Vương phi đều đối với ngài ký thác kỳ vọng, lấy ngài tuổi của hiện tại, hết thảy còn muốn lấy bài vở và bài tập làm trọng. Không được gần nữ sắc mà làm trễ nải bài vở và bài tập a!
Nghe được Lã quản sự những lời này, Triệu Giai cũng không cảm thấy không ngờ, bởi vì vừa rồi đối phương nhìn mình mang theo người thiếu nữ kia khi trở về ánh mắt liền có chút không đúng, vì không để cho hắn lại hiểu lầm, cho nên Triệu Giai cười mở miệng nói:
- Lã thúc ngươi đã hiểu lầm, ta mang đến người thiếu nữ này thân phận có chút đặc biệt, đặc biệt ở quê hương của nàng, càng làm cho ta hết sức tò mò, hơn nữa ta phỏng chừng phụ vương cũng sẽ đối với chuyện này hết sức cảm thấy hứng thú, cho nên ngươi đem chuyện này báo lên. Tuy nhiên ở nhắc tới người thiếu nữ này khi, nhất định phải nói người thiếu nữ này trên người đội một giá chữ thập, phụ vương vừa nghe liền sẽ minh bạch.
- Thì ra là thế. Nhưng thật ra lão nô hiểu lầm thế tử rồi!
Lã quản sự nghe được Triệu Giai giải thích lập tức ánh mắt sáng lên nói, Triệu Giai cũng dám cho mình đem chuyện này báo lên, vậy khẳng định không phải như mình nghĩ vậy, về phần kia cái gì giá chữ thập hắn tuy rằng không hiểu, tuy nhiên này với hắn mà nói cũng không trọng yếu, dù sao trên đời này sự tình hắn không hiểu còn nhiều.
Lập tức Lã quản sự chạy chậm đi ra ngoài giúp Triệu Giai tìm thông dịch, mà Triệu Giai thì mang theo người thiếu nữ kia đi vào chính sảnh ngồi xuống, và tự mình rót cho nàng chén trà, đối phương lại biểu hiện hết sức cẩn thận. Chỉ có điều lễ phép bưng lên đến đặt ở bên môi nhấp một chút, nhưng không có uống hết. Tuy nhiên cũng bởi vậy có thể thấy được nàng từ nhỏ hẳn là đã chính là được giáo dưỡng tốt. Cho dù là nghèo túng như thế, vẫn như cũ vẫn duy trì lễ nghi cơ bản. Điều này cũng càng làm cho Triệu Giai khẳng định đối phương hẳn là xuất thân quý tộc.
- Triệu Giai! Ta! Triệu Giai..."
Tuy rằng ngôn ngữ không thể, nhưng Triệu Giia cũng không có buông tha cơ hội cùng đối phương kết nối, hắn chỉ mình nói vài lần tên của mình, sau đó vừa chỉ chỉ đối phương, ra hiệu nàng nói ra tên của mình.
Này thiếu nữ tóc vàng vô cùng thông minh, rất nhanh lĩnh hội Triệu Giai ý nghi, lập tức chỉ chỉ Triệu tốt, sau đó dùng hỏi giọng nói:
- Hoa à?
- Triệu tốt, không phải hoa !
Triệu Giai có chút bất đắc dĩ cải chính
Nhìn đến bộ dạng Triệu Giai, sắc mặt của cô gái đỏ lên, sau đó lại thử kêu vài lần, cuối cùng tuy rằng âm đọc vẫn còn có chút không quá chuẩn xác, nhưng ít ra có thể nghe nàng nói hai chưa Triệu Tốt. Lúc này Triệu Tốt lại chỉ chỉ nàng, ra hiệu nàng nói ra tên của mình, chỉ thấy thiếu nữ tóc vàng do dự một lát, sau đó rốt cuộc mở miệng nói:
- Agnes Bertha!
- Bertha?
Triệu Giai căn cứ phát âm của đối phương mà hỏi dò, bởi vì đối phương nói tên của mình rõ ràng có một khoảng cách, mà dựa theo thói quen, y cho rằng phần sau mới là tên của đối phương.
- Agnes!
Thiếu nữ tóc vàng Agnes cải chính, dựa theo thói quen của bọn họ, phía trước mới là tên của cô.
- Agnes! Tốt lắm, xem ra chúng ta cũng đều biết tên nhau rồi!
. Triệu Giai lập tức hài lòng nói, tuy rằng chỉ là đã được biết đến tên của đối phương, nhưng điều này cũng nói lên Agnes này đối với mình không bài xích, cũng là cơ sở giao tiếp cơ bản sau này.
Kế tiếp Triệu Giai lại bắt đầu tạo một số kết nối cơ bản với Agnes, tỷ như hỏi tuổi đối phương, sở thích và những thứ khác, tuy rằng tin tức lấy được cũng không thế nào chuẩn xác, nhưng y rõ ràng có thể nhận thấy được Agnes đối với mình buông lỏng cảnh giác, rất nhiều chuyện đều nguyện ý nói với mình, chỉ tiếc bởi vì trong lời nói không thông, khiến cho bọn họ cũng không hiểu nhau lắm.
Ngay tại lúc Triệu Giai và Agnes đang tiến hành một vài giao tiếp cơ bản, Lã quản sự rốt cuộc cũng đã trở lại, ở phía sau y còn một nhóm người đi theo, có người Tống cũng có thổ dân, thậm chí còn có người Thiên Trúc và người Đại Thực. Tiếp theo chỉ thấy Lã quản sự tiến lên phía trước nói:
- Công tử, bởi vì không biết nữ tử này là người nơi nào, cho nên ta tìm hết những người thông dịch có thể tìm được tới!
Lã quản sự sợ từ xưng hô làm bại lộ thân phận của Triệu Giai, cho nên sửa xưng hô thành công tử, Triệu Giai nghe xong gật gật đầu, sau đó ra hiệu Agnes nói vài lời nói, tuy nhiên khiến y không nghĩ tới chính là, Agnes vừa thốt lên xong, phía sau mười mấy thông dịch lại tất cả đều nhíu mày, không ngờ không ai nghe hiểu nàng, điều này làm cho trong lòng Triệu Giai cũng trầm xuống, y đã lo lắng loại tình huống này, bởi vì châu Âu đối với bọn họ mà nói còn vô cùng xa lạ, mậu dịch giữa Đại Tống và châu Âu cũng đều do thương nhân Đại Thực làm trung chuyển, cho nên Nam Dương cảng bên này không ai hiểu được Agnes nói gì cũng rất bình thường.
Tuy nhiên ngay lúc Triệu Giai thất vọng, lại không nghĩ rằng Agnes bỗng nhiên nói ra nói mấy câu nữa, tuy rằng vẫn như cũ nghe không hiểu, nhưng Triệu Giai cảm giác mấy câu nói đó của nàng phát âm rõ ràng không giống những câu trước đó, xem ra hẳn là nàng thay đổi một loại ngôn ngữ khác, mà khi thấy thông dịch vẫn không có ai nghe hiểu, không ngờ nàng lại thay đổi nhiều loại ngôn ngữ, điều này làm cho Triệu Giai cũng cảm thấy kinh ngạc, không nghĩ tới đối phương còn tuổi nhỏ mà hiểu được nhiều ngôn ngữ như vậy.
Cuối cùng Agnes nói ra một loại ngôn ngữ, chỉ thấy một thông dịch rậm râu ánh mắt sáng lên, rất nhanh dùng ngữ điệu nói vài câu với đối phương, kết quả thiếu nữ cũng dùng ngôn ngữ giống vậy để trả lời, trên khuôn mặt trắng nõn cũng lộ ra nét tươi cười vui sướng.
Triệu Giai nhìn đến đây cũng vui vẻ, Lã quản sự cũng vô cùng hiểu chuyện, cho những thông dịch khác đi xuống, sau đó mới giới thiệu với Triệu Giai:
- Công tử, vị này chính là người thông dịch nổi danh ở Nam Dương cảng Dịch Khả Lạp, chớ nhìn y là một người Thiên Trúc, nhưng hiểu được tiếng chúng ta, mặt khác còn tinh thông hơn mười loại ngôn ngữ, trước kia khi ta đi Thiên Trúc từng mời y đảm nhiệm thông dịch.
- Công tử chào ngài, Dịch Khả Lạp xin thỉnh an ngài!
Dịch Khả Lạp cũng là lão nhân tinh, nhìn thấy ngay cả Lã quản sự là nhân vật nói một không hai ở Nam Dương cảng đối với thiếu niên trước mắt cũng tất cung tất kính, y tự nhiên cũng biết đối phương khẳng định xuất thân không tầm thường, cho nên giành trước hành lễ nói.
- Không cần phải khách khí, Dịch Khả Lạp ngươi giúp ta hỏi nàng một chút xem nàng đến từ làm sao?
Triệu Giai lập tức phân phó Dịch Khả Lạp.
Nghe được Triệu Giai chỉ bảo, Dịch Khả Lạp đáp ứng một tiếng, sau đó hướng về Agnes hỏi vài câu, mà Agnes cũng trả lời tương ứng, tuy nhiên Dịch Khả Lạp nghe xong cũng nhíu mày, ngược lại nói với Triệu Giai:
- Công tử, nàng nói nàng đến từ đế quốc La Mã thần thánh đối diện bờ Đại Hải, quốc gia này ta cũng đã được nghe nói, chẳng qua nơi đó và nơi này tương đối xa xôi, hơn nữa chỉ có xuyên qua lãnh địa của người Đại Thực mới có thể tới nơi đó, và hình như không có đường biển có thể tới nơi đó.