- Tam thúc, Hô Diên Tướng quân đồ sát quy mô lớn thổ dân địa phương Lăng Châu, chuyện này rốt cuộc là đúng hay sai?
Triệu Hú mở to đôi mắt to tròn nhìn Triệu Nhan hỏi, hôm nay là ngày cậu đến chỗ này của Triệu Nhan học, Triệu Hú mấy ngày này lên triều, cũng thường xuyên nghe thấy những đại thần kia vì chuyện này mà ầm ĩ không ngừng, dường như là ai cũng có lý, cho nên mới không kìm nổi mà hỏi Triệu Nhan.
- Bản thân con thấy chuyện này là sai hay là đúng?
Triệu Nhan nằm trên ghế trúc, tay cầm cần câu có chút lười biếng nói, thời tiết ngày càng ấm, hôm nay lại là một ngày đẹp trời quang đãng, cho nên hắn dẫn Triệu Hú đến sông Biện Hà đi học, nói là đi học, kỳ thật là nói chuyện phiếm với Triệu Hú.
- Con?
Nghe thấy lời của Triệu Nhan, Triệu Hú không khỏi lộ ra vẻ trầm tư, qua một lúc lúc này mới chậm rãi mở miệng:
- Con cũng không biết là đúng hay là sai, ý kiến của mấy vị tiên sinh trong cung cũng không thống nhất, có người nói Hô Diên Tướng quân giết chóc thành thói, là Bạch Khởi tái thế, có người nói Hô Diên Tướng quân là vì bảo vệ cho bình an của Lăng Châu cho nên mới ra tay tàn nhẫn như vậy, con cảm thấy hai cách nói này đều có đạo lý, cho nên mới thỉnh giáo tam thúc người.
Triệu Hú vừa dứt lời, Triệu Nhan liền phát hiện phao trên mặt hồ giật liên hồi, lập tức vội vàng thu dây, kết quả một con cá dài cỡ một ngón tay bị câu lên, nhìn thấy con cá nhỏ như vậy khiến Triệu Nhan có chút buồn bực, đưa tay lấy nó ra khỏi lưỡi câu, vừa định ném nó lại trong hồ, tuy nhiên linh cơ lại chợt động, lập tức nâng con cá nhỏ lên nói với Triệu Hú:
- Hú nhi, con nhìn kỹ con cá này xem, có suy nghĩ gì không?
Nghe thấy lời của Triệu Nhan, Triệu Hú mờ mịt, lập tức cúi đầu nghiêm túc đánh giá con cá nhỏ này, phát hiện đây là con cá chuối nhỏ, là một loài cá vô cùng hung dữ, gần như cá gì cũng là thức ăn của nó, chỉ là con cá chuối này còn nhỏ, phỏng chừng cũng chỉ có thể ăn một ít tôm tép nhỏ.
- Tam thúc, đây chẳng qua là một con cá chuối nhỏ, có thể có suy nghĩ gì?
Triệu Hú nhìn cả nửa ngày trời vẫn không hiểu ý của Triệu Nhan, liền cau mày hỏi.
Nhìn thấy bộ dạng rối rắm của Triệu Hú, Triệu Nhan lập tức cười ha hả, vung tay ném con cá chuối nhỏ vào sông, sau đó lúc này mới mở miệng nói:
- Không sai, đây đích thật là một con cá chuối nhỏ, loài cá này là một giống cá ăn thịt hung dữ. Trong hồ dường như không có thiên địch gì, cá chuối nhỏ một chút thì ăn tôm tép là chính, cá chuối lớn một chút thì ăn các loại cá và ếch, có lúc thiếu thức ăn, chúng nó thậm chí còn ăn thịt đồng loại. Có câu ‘cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn tôm tép’, ta cảm thấy dùng để nói về cá chuối là vô cùng thích hợp.
- Tam thúc, điều này trước đây thúc đã từng giảng qua, tuy nhiên điều này có liên quan gì với việc Hô Diên Tướng quân đồ sát thổ dân?
Triệu Hú nghe đến đây vẫn không hiểu mà hỏi.
- Sao lại không liên quan, nếu ví Đại Tống chúng ta như một con cá chuối lớn, vậy thì những tiểu quốc xung quanh chính là những con cá chuối nhỏ, trước đây là Đại Tống chúng ta không cần, cho nên mới không động đến những tiểu quốc kia, nhưng nếu chúng ta cần dù chỉ một chút, mà những con cá chuối nhỏ này lại cản đường của chúng ta, con nói phải làm gì?
Triệu Nhan lập tức trợn mắt nhìn Triệu Hú nói.
- Cá…. cá chuối lớn?
Nghe thấy không ngờ Triệu Nhan lại ví Đại Tống như một con cá chuối, gương mặt nhỏ nhắn của Triệu Hú cũng đầy vẻ kinh ngạc, hơn nửa ngày trời rốt cuộc mới phản ứng lại, sau đó vẻ mặt đau khổ nói:
- Ví dụ này của tam thúc ngài quả thật là đặc biệt, tuy nhiên nếu đều là cá chuối, với tập tính của cá chuối, e là sẽ trực tiếp nuốt chửng cá chuối nhỏ.
Nghe thấy câu trả lời của Triệu Hú, Triệu Nhan cũng xem như là hài lòng mà gật đầu nói:
- Không sai. Tử Hạ trước đây chính là một con cá chuối nhỏ, hơn nữa còn là một con cá chuối nhỏ đầy dã tâm, khi nhìn thấy Đại Tống chúng ta suy yếu, không ngờ còn muốn cắn ngược lại. Kết quả chọc con cá chuối lớn chúng ta tức giận, trực tiếp há miệng nuốt chửng nó, nhưng con cá chuối nhỏ đã bị nuốt xuống bụng không ngờ đã chết mà vẫn ngoan cố, nhiều năm như vậy vẫn chưa tiêu hoá xong, còn thỉnh thoảng gây rối loạn trong bụng cá chuối lớn, con cảm thấy con cá chuối lớn này lúc này nên làm gì?
- Tam thúc. Thúc có thể đừng dùng cá chuối để so sánh được không, nghe thật kỳ cục.
Triệu Hú lúc này lại mang vẻ mặt đau khổ nói, nếu Đại Tống là con cá chuối lớn, vậy Hoàng đế như cậu là cái gì?
Tuy nhiên Triệu Hú cũng chỉ oán trách một chút, sau đó lúc này lại nghiêm túc mở miệng nói:
- Những điều mà tam thúc ngài nói con cũng hiểu, đám dư nghiệt Tử Hạ kia nhất định phải diệt, điểm này không có gì để dị nghị cả, chỉ là con muốn hỏi thủ đoạn đồ sát của Hô Diên Tướng quân có phải là quá quyết liệt rồi hay không, dù gì thì có những 4,5 vạn thổ dân chết dưới tay y, nghe nói có một số con sông ở Lăng Châu cũng bị máu tươi nhuộm đỏ.
Triệu Nhan nghe đến đây thì hơi lắc đầu nói:
- Hú nhi, ta sở dĩ dùng cá chuối để ví dụ, kỳ thật là còn có một tầng ý nghĩa khác, đó chính là nói cho con biết ở cái thế giới này, cá lớn nuốt cá bé là quy luật tự nhiên, quy luật này dùng giữa các nước cũng vô cùng thích hợp, đặc biệt là lúc sắp chiến tranh càng không chấp nhận bất kỳ lòng nhân từ nào, Hô Diên Bình sở dĩ chọn thủ đoạn đồ sát để giải quyết vấn đề Lăng Châu, kỳ thật chính là vì đây là thủ đoạn đơn giản nhất mà cũng hiệu quả nhất…
Khi nói đến đây Triệu Nhan dừng lại một chút, sau đó lại tỉ mỉ nói một chút về tình hình Lăng Châu, đặc biệt là những bộ lạc không chịu sự khống chế của triều đình trong nội bộ Lăng Châu, cuối cùng mới tổng kết nói:
- Sau khi trải qua việc đồ sát, vừa có thể uy hiếp những bộ lạc khác, khiến chúng giao ra những người lúc trước tham gia phản loạn, tiêu diệt nhân mã cuối cùng trong tay Lưu Càn Thiên, lại có thể mượn cớ để lực lượng triều đình xâm nhập vào trong những bộ lạc đó, để chúng tiếp nhận sự khống chế của triều đình, triệt để loại trừ tai hoạ ngầm Lăng Châu, có thể nói là một công đôi việc, biện pháp tốt như vậy cớ gì lại không dùng?
- Cái này…
Nghe xong những lời trên của Triệu Nhan, Triệu Hú lại lộ ra vẻ mặt trầm tư, y cảm thấy lời của Triệu Nhan dường như là rất có đạo lý, nhưng lại dường như có chỗ gì đó không đúng, qua một lúc lúc này bỗng ngẩng đầu lên mở miệng nói:
- Tam thúc, con vẫn nghĩ mãi mà không ra, nếu biện pháp này hay đến vậy, vậy vì sao trên triều lại có nhiều người phản đối như thế?
- Người phản đối trên triều đình chia thành hai loại, loại thứ nhất là thật sự cảm thấy không đành lòng, có lẽ là theo họ, những thổ dân đó đã là người Tống, Hô Diên Bình đồ sát như vậy đương nhiên khiến họ bất mãn, loại thứ hai thì là mượn cơ hội này muốn mượn cớ gây khó dễ, muốn lật đổ Hô Diên Bình từ trong quân đội.
Triệu Nhan lúc nói đến đây không nói tiếp nữa, bởi hắn biết Triệu Hú hẳn là sẽ hiểu ý trong lời nói của hắn.
- Thì ra là thế, nói nửa ngày trời thì ra là bọn họ nhằm vào tam thúc người!
Triệu Hú nghe đến đây lập tức vỡ lẽ, cậu cũng biết Hô Diên Bình chẳng những là bạn tốt của tam thúc, hơn nữa còn là tâm phúc của thúc ấy, cũng chính vì tam thúc có nhiều người đến vậy ủng hộ, mới khiến Thái hậu vẫn không dám làm gì thúc ấy.
- Hiểu được thì tốt, tuy nhiên lần này những tên to mồm nhất trên triều đình đều là những kẻ không có đầu óc, bọn họ cho rằng làm như vậy có thể lấy lòng Thái hậu, đáng tiếc lại không biết rằng như vậy lại ép Thái hậu vào cảnh khó xử cả đôi bề.
Triệu Nhan lập tức cười ha hả nói, về việc tranh đấu phức tạp giữa mình vào Cao Thái hậu, Triệu Nhan không hề giấu giếm Triệu Hú, dù gì thì chuyện này vốn không phải là bí mật gì, cùng với việc lớn dần lên Triệu Hú cũng sẽ tự biết, cho nên còn không bằng chủ động nói cho cậu biết.
- Vậy cũng đúng, Thái hậu đối với tam thúc ngài vẫn luôn vô cùng cố kỵ, Hô Diên Tướng quân lại là tâm phúc của ngài, nếu xử trí y, e là sẽ khiến ngài triệt để trở mặt với Thái hậu, nếu không xử phạt, lại không thể nào bình ổn phân tranh trên triều, đây quả thật là quyết định khó cả đôi đường.
Triệu Hú nghe đến đây cũng không kìm nổi bật cười, cậu đối với Cao Thái hậu cũng vô cùng bất mãn, tuy là sau khi được Triệu Nhan khuyên nhủ không dám trước mặt tỏ ra bất mãn với Cao Thái hậu, nhưng hiện giờ nhìn thấy Cao Thái hậu rơi vào cảnh khó cả đôi bề, cậu cũng cảm thấy có chút mừng thầm.
Triệu Hú thầm vui vẻ một hồi, sau đó bỗng nhiên đảo mắt, như tên trộm kề sát Triệu Nhan thấp giọng nói:
- Tam thúc, Nhị thúc lúc trước đi Lăng Châu trấn an địa phương, tuy nhiên lại bức cho Lưu Càn Thiên tạo phản, hơn nữa còn chịu đủ đau khổ, nghe nói suýt chút nữa ngay cả mạng cũng mất ở nơi đó, chuyện này có phải là kế hoạch sau lưng của người không?
- Tiểu tử thối, xem ta thành người gì rồi, tuy ta có chút không đồng ý với cách làm của Nhị thúc con, nhưng dù sao đều là con của Hoàng tổ phụ con, dù thế nào đi nữa cũng sẽ không hại chết y, có điều muốn để y chịu chút đau khổ thì là thật, đỡ cho y lại tính kế lung tung gì nữa, đáng tiếc người tính không bằng trời tính, ai cũng không ngờ Nhị thúc con lại to gan như vậy, người ta không muốn tạo phản không ngờ còn ép cho đối phương tạo phản, kết quả náo loạn đến bước đường này.
Triệu Nhan lập tức trợn mắt nhìn Triệu Hú nói.
- Hắc hắc, điều này cũng đúng, tuy nhiên Nhị thúc cũng thật là, bất kể là về tài năng hay là quyết đoán, thúc ấy đều không thể so với tam thúc ngài, nhưng thúc ấy lại cứ có dã tâm hơn so với tam thúc, nghe nói lúc trước khi Phụ hoàng qua đời, chỉ có Nhị thúc là năng nổ nhất.
Triệu Hú lúc này lần nữa mở miệng nói, đặc biệt là khi nói đến câu cuối, còn cố ý nhìn chằm chằm Triệu Nhan, giống như là muốn nhìn phản ứng của Triệu Nhan.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!