- Giết!
Thác Lâm hét lớn một tiếng, chặt đầu tên lính quân Tống đang đứng cản đường phía trước, máu tươi phun xối xả lên người. Nhưng ông ta không hề né tránh mà ngược lại còn tỏ ra rất hưởng thụ và thỏa mãn, dường như sự sợ hãi đối với quân Tống đã hoàn toàn biến mất.
Thác Lâm năm đó là một trong những tướng lĩnh trung tầng trong vương quốc Tử Hạ, trực thuộc sự quản lý của Lưu Thiên Đạo, sau khi Tử Hạ bị tiêu diệt, Thác Lâm sống chết không chịu đầu hàng, vì thế dẫn theo người chạy tới vùng rừng rậm phía nam làm đại vương. Nhưng không ngờ, hai năm trước, Lưu Càn Thiên đã tìm được ông ta và thuyết phục ông ta làm trợ thủ cho mình. Hiện giờ, Thác Lâm nắm trong tay gần một nửa quân đội của Lưu Càn Thiên, trong kế hoạch tạo phản lần này, Thác Lâm cũng mang trọng trách, thủ hạ của ông ta đã đào địa đạo lẻn vào phủ Hạ Vũ và bất chợt tấn công lúc nửa đêm. Hơn thế, ông ta còn phải bắt giữ cả Ngụy vương Đại Tống là Triệu Hạo.
Nghĩ lại trận đấu năm xưa với quân Tống, Thác Lâm vẫn cảm thấy không rét mà run. Cho nên, lúc khởi binh, ông ta vẫn có chút lo lắng rằng sẽ gặp sự chống cự của quân Tống, nhưng điều khiến ông ta hoàn toàn không ngờ là mấy nghìn quân Tống trong thành lại không chịu nổi một đòn tấn công. Ông ta chỉ huy hơn năm ngàn người tấn công phá hủy doanh trại của quân đội, chém giết vô số quân Tống. Tình hình này khiến cho ông ta tự tin lên rất nhiều, không ngờ trong vài năm ngắn ngủi mà quân Tống đã xuống dốc đến độ như thế. Nếu biết trước thì họ đã tạo phản sớm một chút, nói không chừng nước Tử Hạ đã được thành lập lại rồi.
Đúng lúc Thác Lâm chém giết rất sảng khoái, bỗng có người tới bẩm báo, nói rằng phát hiện ra tung tích của Ngụy vương Triệu Hạo. Thác Lâm vui mừng khôn xiết, lập tức dẫn người chạy về phía phủ thành chủ. Theo lời bẩm báo, họ phát hiện ra Triệu Hạo đang chuẩn bị chạy trốn ở đó, đáng tiếc là thực lực của đối phương quá yếu, hiện giờ bên người Triệu Hạo chỉ còn không tới một trăm hộ vệ, có thể bị bắt bất cứ lúc nào.
Nghĩ đến đây, Thác Lâm không nhịn được mà đắc ý cười lớn. Nếu có thể thành công chiếm được phủ Hạ Vũ, sau đó lại bắt được Triệu Hạo thì sẽ có thể mượn Triệu Hạo để áp chế Đại Tống, khiến cho tất cả người Tống rời khỏi Tử Hạ, bao gồm cả quân đội của triều Tống. Như vậy, họ có thể ủng hộ Lưu Càn Thiên đăng cơ làm vua của Tử Hạ, khiến Tử Hạ có thể sống lại một lần nữa, còn những người đã giúp Tử Hạ phục hưng nhất định sẽ lưu danh thiên cổ!
Nghĩ đến giấc mộng phục hưng đất nước, bước chân của Thác Lâm cũng trở nên nhanh hơn. Khi Thác Lâm vừa bước vào phủ thành chủ chính là khu vực phụ cận hoàng cung Tử Hạ trước kia, liền nhìn thấy một nhóm quân Tống đang nằm trong vòng vây của quân mình. Tuy nhiên, so sánh với những quân Tống mà Thác Lâm gặp trước đây thì số binh lính này lại vô cùng dũng mãnh. Tuy bị gần hai ngàn người bao vây nhưng họ vẫn gắt gao bảo vệ khu vực phía sau mình. Còn ở phía sau, Thác Lâm có thể nhìn thấy một người đàn ông chừng hơn ba mươi tuổi, mặc dù quần áo xộc xệch nhưng chính là Ngụy vương Triệu Hạo.
- Triệu Hạo, trước kia đệ đệ của ngươi đem binh lính đến tiêu diệt Tử Hạ của ta, hôm nay ta sẽ lấy lại chút tiền lãi từ ngươi!
Thác Lâm hung dữ nhìn về phía Triệu Hạo nói. Đối với Triệu Nhan, kẻ đã tiêu diệt Tử Hạ, Thác Lâm đương nhiên vô cùng căm hận, nhưng với thân phận của Triệu Nhan, Thác Lâm nghĩ cả đời này mình cũng sẽ không có cơ hội báo thù. Nhưng không ngờ, bây giờ nhị ca của nhà họ Triệu lại chạy tới Lăng Châu, hơn nữa còn chạy tới phủ Hạ Vũ. Quả là con mồi ngon tự dưng đến trước cửa.
- Tránh ra, bản tướng quân muốn đích thân bắt Thân vương của Đại Tống!
Nghĩ đến những điều đó, Thác Lâm nói lớn. Bắt được Thân vương của Đại Tống không những có thể khiến cho mình oai phong trong mắt kẻ khác mà còn lập được công lớn. Sau này, nếu như luận công ban thưởng thì nhất định ông ta sẽ xếp thứ nhất.
Các tướng lĩnh đang vây bắt Triệu Hạo thấy Thác Lâm muốn tới cướp công đều tỏ ra có chút bất mãn. Nhưng trong quân, địa vị của họ thấp hơn Thác Lâm, hơn nữa hiện giờ lại dưới sự chỉ huy của Thác Lâm, cho nên cho dù họ có bất mãn như thế nào cũng không dám cãi lệnh của Thác Lâm, đành ra lệnh cho người của mình lui ra.
Triệu Hạo có sự bảo vệ của các hộ vệ nên tạm thời không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng nhìn cảnh tượng máu me vương vãi khắp nơi, Triệu Hạo bắt đầu run lẩy bẩy, nếu không phải có hai hộ vệ đỡ hai bên chỉ e rằng đứng lên cũng không nổi. Lúc này, Triệu Hạo đã thầm hối hận, sớm biết Lăng Châu nguy hiểm như vậy thì có đánh chết y cũng không rời kinh thành, nếu không rời kinh thành thì bây giờ có lẽ y vẫn nhàn nhã ngồi đọc sách trong thư phòng.
Nghĩ tới đây, Triệu Hạo càng dâng lên cảm giác hối hận. Trong lúc này, ngôi vị Hoàng đế hay bất cứ thứ gì cũng không quan trọng nữa, chỉ cần có thể sống sót. Thời khắc này, tất cả mọi thứ chỉ là vật ngoài thân, cũng chính thời khắc này, Triệu Hạo mới cảm nhận được sự tốt đẹp của sinh mạng.
Nhưng Thác Lâm không quan tâm đến việc Triệu Hạo có hối hận hay không, sau khi đợi cho mọi người lùi lại, Thác Lâm liền phất tay cho một ngàn quân của mình tiến lên. So với những tạp quân khác, một ngàn quân này đều là quân chính quy của Tử Hạ trước khi đất nước diệt vong. Những người này đều được trang bị đầy đủ, hơn nữa lại là những binh lính đã trải qua nhiều trận chiến, sức chiến đấu vượt xa những binh lính bình thường.
Cũng bởi vậy cho nên khi quân đội của ông ta xông lên, những hộ vệ của Triệu Hạo liền cảm nhận được một sức ép rất lớn, con số thương vong cũng lập tức tăng lên, trong chớp mắt đã có mười mấy người ngã xuống. Theo tốc độ này, gần một trăm huynh đệ của họ có lẽ không cầm cự được đủ thời gian một chén trà thì đã bỏ mạng hết ở nơi này. Hơn nữa, họ có chết cũng không quá đáng lo, nhung nếu Triệu Hạo bỏ mạng ở đây, dưới tay của tên dư đảng Tử Hạ này thì hậu quả sẽ khôn lường.
- Phóng hỏa khí! Mở đường thoát!
Lúc này, chỉ thấy tên thủ lĩnh bỗng dưng cắn răng một cái rồi hét lớn. Vốn dĩ các hộ vệ này đều không cần phải trang bị hỏa khí, vì nó khá nguy hiểm, hơn nữa họ lại thường làm việc bên cạnh Triệu Hạo, chẳng may phát nổ thì sẽ rất rắc rối. Nhưng từ sau khi vào phủ Hạ Vũ, tên thủ lĩnh cảm giác có nguy cơ nguy hiểm nên đã phát cho mỗi người ba quả lựu đạn để sử dụng khi có chuyện chẳng may, không ngờ bây giờ đã thực sự phải dùng tới.
Sau khi tên thủ lĩnh hô lên, tất cả các hộ vệ đều lập tức phản ứng. Quân phản loạn vẫn tiếp tục chém giết những hộ vệ đứng đầu, nhưng những hộ vệ phía sau đã rút lựu đạn ném ra. Sau đó, một loạt những tiếng nổ “rầm rầm” vang lên. Mỗi một tiếng rầm vang lên lại kèm theo những tiếng kêu la thảm thiết của phản quân.
Uy lực của lựu đạn thực ra rất có hạn, không thể làm bị thương người ở ngoài năm bước, bình thường thì đây không phải là một vũ khí chí mạng. Nhưng đối với phản quân mà nói, bị thương là điều đáng sợ, bởi vì chúng không có đại phu, hơn nữa thời tiết của Lăng Châu rất nóng, dễ khiến cho vết thương bị nhiễm trùng, mà một khi đã nhiễm trùng thì chúng chỉ còn con đường chết. Mặt khác, những thủ hạ của Thác Lâm đều là những người đã trải qua trận chiến với Đại Tống năm xưa nên trong lòng vẫn còn nguyên nỗi sợ hãi với hỏa khí, cho nên khi lựu đạn vừa phát nổ, chúng lập tức bị dọa tới mức hồn bay phách lạc, có những người vừa rồi còn rất dũng mãnh bây giờ đã quay đầu bỏ chạy.
Đây chính là cơ hội mà tên hộ vệ thủ lĩnh đang chờ đợi. Sở dĩ y còn chần chừ chưa sử dụng hỏa khí là bởi vì muốn tranh thủ một cơ hội này, xem có thể tạo được một con đường để thoát ra hay không.
- Xông lên!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!