Cùng với ngày càng nhiều người nhờ bán nhân sâm cho Lăng vương phủ mà bội thu khoản lớn, khiến không ít kẻ tò mò mục đích Triệu Nhan thu mua nhân sâm trăm năm tuổi số lượng lớn, một số người nói là thê thiếp của Triệu Nhan nghe đồn nhân sâm có thể khiến trẻ mãi không già, thế là cần ăn thật nhiều nhân sâm, cũng có người nói có người con của Triệu Nhan mắc bệnh lạ, cần có lượng lớn nhân sâm để chữa bệnh, còn có người nói huỵch toẹt Triệu Nhan mắc bệnh nan y, cần có nhân sâm để duy trì mạng sống, còn vô lí hơn là, còn có người bịa đặt Triệu Nhan có một phương thuốc trường sinh bất lão, chỉ cần uống thuốc luyện theo phương thuốc đó thì có thể bất tử, mà vị thuốc quan trọng nhất của đơn thuốc này chính là lượng lớn nhân sâm.
- Ha ha ha ha, tam thúc, bao giờ thuốc trường sinh bất lão của người mới luyện xong, đến lúc đó nhất định phải dành cho cháu một thang đấy, như vậy thúc cháu ta sẽ cùng trẻ mãi không già!
Bên bờ sông Biện, Triệu Hú vừa tròn mười tuổi tay cầm cần câu vừa cười vừa nói với Triệu Nhan ở bên cạnh.
- Xùy xùy xùy. Nếu có thuốc trường sinh bất lão thật, ta luyện xong sẽ uống cùng với các thúc mẫu của con, con làm gì có phần?
Triệu Nhan lườm Triệu Hú một cái, hắn chẳng thèm để ý đến lời đồn đại ngoài kia, vì khi hắn tuyên bố thu mua nhân sâm hơn trăm năm đã lường trước được những lời thêu dệt này, chỉ có điều không ngờ trí tưởng tượng của dân gian phong phú đến thế, còn lôi cả thuốc trường sinh bất lão vào.
- Chậc chậc, nói đến thuốc trường sinh bất lão, năm xưa Chân Tông hoàng đế mê muội luyện đan, con nhìn thấy rất nhiều cái gọi là phương thuốc trường sinh bất lão ở trong cung, nhưng không đọc thì không biết, đọc rồi quả thực giật mình, nguyên liệu luyện đan lại là các thứ chì, thủy ngân, chu sa, thậm chí còn có thạch tín, những thứ này đều là kịch độc, cái chết của Chân Tông hoàng đế không được sử sách nói tỉ mỉ, con nghi ngờ không biết có phải vì uống quá nhiều thuốc chứa độc tố này mà chết?
Lúc này Triệu Hú cười hi hi nói. Mấy năm nay nó theo Triệu Nhan học được rất nhiều điều, quan niệm tư duy rất giống Triệu Nhan, đến nó còn không tin chuyện trường sinh bất lão, tất nhiên càng không tin Triệu Nhan sẽ đi luyện thuốc bất tử gì đó.
- Tiểu tử con ngày càng to gan, giờ còn dám mỉa mai Chân Tông hoàng đế, cẩn thận truyền đến tai Thái hậu, lúc đó xem con thế nào!
Triệu Nhan lại lườm Triệu Hú một cái. Thực ra Triệu Hú cũng ảnh hưởng từ hắn, vì bài học đầu tiên hắn dạy Triệu Hú là kể về những điểm hay chỗ dở của Triệu Thự và Triệu Húc, khiến Triệu Hú coi các triều vua Đại Tống như tấm gương của chính mình, thường xuyên soi chiếu với bản thân.
Nghe thấy lời phê bình của Triệu Nhan, Triệu Hú nghịch ngợm lè lưỡi, sau đó quay người tiếp tục câu cá. Sáng nay Triệu Nhan dạy nó học một tiết toán, vì nó học rất tốt, nên chiều Triệu Nhan thưởng cho nó câu cá cùng mình, nhưng Triệu Hú có vẻ không hứng thú với phần thưởng này, vì nó đang ở độ tuổi hiếu động, không kiên nhẫn như Triệu Nhan, ngồi chốc lát đã ngọ nguậy, không thì tìm Triệu Nhan nói chuyện, dù sao cũng không tập trung vào việc câu cá.
- Tam thúc, người có thể nói cho con tại sao phải thu mua nhiều nhân sâm vậy không, hơn nữa còn lấy cả nhân sâm Cao Ly tiến cống, không phải như lời đồn ngoài kia chứ, người phải cần số nhân sâm đó để chữa bệnh?
Quả nhiên, Triệu Hú không im lặng được bao lâu, lại mở miệng hỏi Triệu Nhan.
- Số nhân sâm đó không phải dùng để chữa bệnh!
Triệu Nhan lần này không nhìn Triệu Hú đã trả lời.
- Không để chữa bệnh thì người cần nhiều nhân sâm như vậy làm gì, chẳng lẽ để làm dưa muối?
Triệu Hú nghe thấy vậy lại hiếu kì hỏi dồn, hiếm khi Triệu Nhan làm một việc bất thường như vậy, cho nên Triệu Hú muôn phần tò mò về điều đó, không tìm hiểu cho rõ ngọn ngành nó rất khó chịu.
- Trẻ con tọc mạch nhiều như vậy làm gì, mau câu cá của con đi!
Lúc này Triệu Nhan cuối cùng quay đầu lườm Triệu Hú một cái nói. Hành động thu mua nhân sâm của hắn đương nhiên có dụng ý của mình, nhưng không thể nói với Triệu Hú, thậm chí chuyện này ngoài Tào Dĩnh hiểu ý đồ của hắn ra, cả kinh thành tìm không ra người thứ ba hiểu được kế hoạch của hắn.
Thấy Triệu Nhan giữ bí mật, Triệu Hú không khỏi dẩu mỏ bứt môi không vui. Đây là lần đầu tiên Triệu Nhan giấu nó chuyện gì đó, vì thế nó càng nghĩ càng tức, lúc câu cá bắt đầu hục hặc tức giận, chẳng hạn như liên tục quơ cần câu làm động mặt nước, tuy chỉ là động tác nhỏ, nhưng đuổi hết cả lũ cá dưới nước đi.
Nhìn những gợn sóng nước trên mặt sông, Triệu Nhan cũng nhận ra Triệu Hú đang rất không vui, nhưng hắn lại vờ như không thấy, vẫn ngồi yên câu cá, khiến Triệu Hú cuối cùng cũng bó tay với hắn.
Đúng lúc hai thúc cháu Triệu Nhan đang “chiến tranh”, chợt đằng sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập, sau đó thì nghe thấy giọng nói châm chọc của Tô Thức:
- Điện hạ, người đã luyện xong thuốc trường sinh bất lão chưa, có thể tặng tại hạ một thang không?
Vừa dứt lời, chỉ thấy Tô Thức cười ha ha đi đến, thấy Triệu Hú liền hành lễ với nó trước, nhưng Tô Thức chưa lên tiếng, Triệu Hú đã cướp lời cười nói:
- Không ngờ Tô đại học sĩ lại nghĩ giống trẫm, lúc nãy trẫm cũng xin thuốc trường sinh bất lão từ tam thúc, đáng tiếc tam thúc quá keo kiệt, không chịu cho ta!
- Ha ha, không ngờ Bệ hạ cũng nghe thấy lời đồn bên ngoài, nhưng những lời đồn đại này chỉ là chuyện cười mua vui, Bệ hạ đừng cho là thật!
Tô Thức mới đầu nói rất thoải mái, nhưng sau cùng không quên nhắc nhở Triệu Hú, dù sao Đại Tống trước kia đã có một Chân Tông hoàng đế, vị hoàng đế đó vì muốn tu thành tiên mà khiến Đại Tống lao đao khốn khổ, nếu không có các tướng hiền tài như Khấu Chuẩn, e Đại Tống chưa kịp truyền đến tay Nhân Tông đã bị diệt vong rồi.
- Tô đại học sĩ yên tâm đi, trẫm không tin mấy lời bịa đặt thuốc trường sinh bất lão này nọ, càng không lãng phí quốc lực đi làm mấy việc viển vông vô nghĩa đó!
Triệu Hú tuy còn nhỏ, nhưng cực kì thông minh sáng dạ, chốc lát đã nghe được sự cảnh cáo trong lời Tô Thức, liền cười rồi hứa. Từ khi Tô Thức không ép nó học thơ nữa, nó cũng thấy Tô Thức đáng yêu hơn trước nhiều.