Khi Cao thái hậu hỏi vì sao hắn vào cung, Triệu Nhan không vội trả lời ngay, mà ngồi thẳng lưng quay người nhìn ông lão đứng bên cạnh nói:
- Mẫu hậu, các đại thần trong điện nhi thần đều biết, chỉ không biết vị này là ai?
- Khởi bẩm Điện hạ, vị tiên sinh này họ Vương tên Luân, vốn là người Hán ở nước Liêu, nhưng vì lòng luôn hướng về Đại Tống, nên mới về đây.
Chưa đợi Cao thái hậu cất lời, Tư Mã Quang đứng cạnh Vương Luân đã nói trước. Hồi trước ông trợ giúp Cao thái hậu tranh quyền với Triệu Nhan, nhưng sau đó Triệu Nhan chẳng những không trách ông ta, ngược lại còn chủ động giao quyền hành trong tay, khiến Tư Mã Quang vô cùng kính phục sự bao dung độ lượng của Triệu Nhan, vì thế còn đặc ý đến thăm hỏi Triệu Nhan, coi như hàn gắn được mối quan hệ giữa hai người.
- Thảo dân Vương Luân tham kiến Lăng vương Điện hạ!
Lúc này Vương Luân cũng sực tỉnh, vội vàng hành lễ với Triệu Nhan.
- Hả? Hóa ra là đến từ Liêu quốc, có điều Vương lão tiên sinh vừa mới đến Đại Tống ta, đã được đích thân mẫu hậu ta tiếp đón, thiết nghĩ nhất định có điểm không tầm thường?
Lúc này Triệu Nhan đánh giá Vương Luân một lượt, sau đó cười tủm tỉm biết vẫn cố tình hỏi.
- Điện hạ quá lời rồi, lão nô chẳng qua chỉ là một văn nhân bình thường, tuy sinh ra ở Liêu quốc, nhưng luôn một lòng mặc niệm Đại Tống mới là quê hương của người Hán, cho nên mới đưa cả gia đình đến Đại Tống, ngoài ra lão nô cũng khá hiểu biết về tình hình Liêu quốc, biết được người Nữ Chân ở tận cùng phía bắc luôn là mối đe dọa khôn lường với nước Liêu, chỉ cần triều đình đồng ý liên minh với người Nữ Chân, hơn nữa viện trợ một chút nhân lực tài sản cho chúng, thì có thể tiêu hao rất lớn tinh lực của Liêu quốc, vì thế mới được Thái hoàng thái hậu tiếp kiến.
Lúc này Vương Luân vô cùng khiêm tốn nói. Ông ta còn cho rằng Triệu Nhan thật sự không biết lí do sao ông ta lại được tiếp kiến Cao thái hậu.
- Liên minh với người Nữ Chân?
Triệu Nhan nghe thấy vậy cố tình làm mặt kinh ngạc, sau đó quét mắt nhìn đám người Tư Mã Quang, rồi mới quay sang nói với Cao thái hậu:
- Mẫu hậu, người thật sự muốn liên hiệp với người Nữ Chân sao?
- Chuyện liên minh với người Nữ Chân ai gia vẫn đang bàn bạc với chư vị đại thần. Kể ra người Nữ Chân chỉ là một đám ô hợp ngu muội, liên minh với chúng đích thực có chút làm mất thể diện của Đại Tống, nhưng từ sau khi chúng ta thu phục vùng Yến Vân, Liêu quốc luôn muốn đoạt lại Yến Vân về tay mình, cho nên ai gia nghĩ nếu có người có thể kìm kẹp sức mạnh của Liêu quốc thì cũng là chuyện tốt, còn chuyện nhỏ như mất thể diện cũng không cần quá để tâm.
Cao thái hậu nhẹ nhàng nói. Tuy sau một lớp rèm không nhìn được biểu cảm của bà, nhưng Triệu Nhan có thể cảm nhận được, Cao thái hậu đã có chút không vừa lòng khi hắn hỏi đến chuyện triều chính.
- Thái hậu nói rất phải. Ngày trước khi Anh Tông hoàng đế còn tại vị, từng nhắc đến chuyện kết minh với người Nữ Chân, song sau này không biết tại làm sao mà không thành, bây giờ Thái hậu nhắc lại chuyện cũ, cũng coi như kế thừa di nguyện của Anh Tông hoàng đế.
Lúc này Trần Thăng Chi cũng lên tiếng tán đồng. Hồi Triệu Thự còn sống, mặc dù ông chưa làm tể tướng, nhưng cũng là trọng thần trong triều, từng nghe nói đến việc liên minh với người Nữ Chân, chỉ là không biết thực chất chuyện này khơi mào là do Triệu Nhan bị lưu lạc đến chỗ người Nữ Chân, càng không hay việc kết minh cũng do một tay Triệu Nhan làm hỏng.
Nghe thấy Trần Thăng Chi nhắc đến chuyện Triệu Thự khi tại vị từng suýt chút nữa liên minh với người Nữ Chân, các đại thần như Tư Mã Quang cũng lần lượt nêu ý kiến, đại đa số đều tán thành liên minh, dù sao chuyện này có thành công hay không đối với Đại Tống cũng chỉ là bỏ ra chút tiền tài nhân lực mà thôi, đối với quốc gia giàu có như Đại Tống, căn bản không đáng là bao.
Nghe xong các ý kiến của đại thần, lúc này Triệu Nhan cố tình thở dài nói:
- Xem ra Thái hậu và chư vị đại thần đều đã biết chuyện xưa kia khi phụ hoàng tại vị từng suýt chút nữa liên minh với người Nữ chân, đáng tiếc Hàn đại nhân Âu Dương đại nhân năm xưa hiểu rõ ngọn ngành chuyện này đều đã qua đời, nếu không chắc chắn sẽ ngăn cản mọi người quyết định như vậy.
Triệu Nhan vừa nói xong, lập tức khiến đám người Tư Mã Quang đứng người, Vương Luân bên cạnh vốn đang cười, khi nghe thấy lời của Triệu Nhan, nụ cười liền tắt hẳn, đồng thời trong lòng cũng chợt sinh ra cảm giác bất an.
- Lăng vương sao con lại nói như vậy?
Lúc này Cao thái hậu sau tấm màn che phản ứng lại đầu tiên, liền mở miệng hỏi.
- Mẫu hậu có điều không biết, thực ra chuyện liên kết với người Nữ Chân trước kia có dính dáng mật thiết tới nhi thần, chuyện này phải bắt đầu kể từ khi nhi thần và hoàng huynh đi sứ Liêu quốc...
Triệu Nhan nói rồi kể lại chuyện mình và Triệu Húc đi sứ Liêu quốc từng trải qua, và mình đã lưu lạc tới Hoàn Nhan bộ Nữ Chân như thế nào, đương nhiên để giữ thanh danh cho Triệu Húc, hắn không kể việc họ kích động nội bộ quần thần Liêu quốc mâu thuẫn, nhưng những người ở đây đều rất thông minh, sao có thể không nhận ra ý tứ trong lời nói của Triệu Nhan, nhưng họ cũng biết Triệu Nhan và Triệu Húc đều vì suy nghĩ cho Đại Tống, đặc biệt là chuyện Triệu Nhan để quân thần Liêu quốc không nghi ngờ, tình nguyện ở lại hoàng cung Liêu quốc, càng khiến đám người Tư Mã Quang đều nhìn Triệu Nhan bằng con mắt khác, đồng thời họ cuối cùng cũng hiểu ra sao Triệu Húc lại tin tưởng Triệu Nhan đến vậy, họ không những là huynh đệ ruột thịt, hơn nữa còn cùng vào sinh ra tử, tình cảm này tất nhiên không hề tầm thường.
Hành trình Triệu Nhan và Triệu Húc đi sứ Liêu quốc sớm đã lưu truyền ra bên ngoài, tuy không chi tiết như hắn kể, vì thế Tư Mã Quang bọn họ cũng không lấy gì làm kinh ngạc, nhưng khi Triệu Nhan kể đến đoạn hắn lạc tới Hoàn Nhan bộ nơi người Nữ Chân, tin tức này bị Hoàng Thành ty phong tỏa, năm đó rất ít người biết, giờ đây lại càng không ai hay, thậm chí khi Vương Luân biết Triệu Nhan nhiều năm trước từng đến Hoàn Nhan bộ Nữ Chân, còn kinh ngạc thốt ra tiếng.
Với trải nghiệm của mình khi ở Hoàn Nhan bộ, Triệu Nhan cũng cố ý sàng lọc kể ra một số chuyện hết sức bi thảm, chẳng hạn thức ăn khan hiếm, các hộ vệ như Chu Đồng đành tự mình ra ngoài đi săn, ngoài ra bởi vì Hoàn Nhan bộ luôn nghi ngờ, dẫn đến Hứa Sơn một trong số hộ vệ bị chém đứt một cánh tay, thậm chí đến tính mạng của Triệu Nhan cũng bị uy hiếp. Để bảo vệ tính mạng của mình và mọi người, Triệu Nhan mới bất đắc dĩ nghĩ ra kế hoạch bắt tay với Hoàn Nhan bộ, đương nhiên đây đều là sự thật, kế hoạch liên minh này đúng thật nghĩ ra vì bảo toàn tính mạng.
- Mẫu hậu, những người mà cùng rơi vào tay Hoàn Nhan bộ với nhi thần năm xưa, ngoài ba hộ vệ Chu Đồng ra, còn có Tô Thức - Tô Tử Chiêm, huynh ấy và nhi thần vào sinh ra tử, sau này nhi thần thuyết phục được thủ lĩnh Hoàn Nhan bộ, mới đưa được Tô Thức quay về liên lạc với hoàng huynh, sau đó hoàng huynh thông báo với phụ hoàng, đạt được liên minh.
Khi Triệu Nhan nói đến đây, bèn chỉ vào Tô Thức cùng đến đang đứng bên cạnh.
- Khởi bẩm Thái hậu, khi xưa thần thân là phó sứ, thực sự đã cùng Điện hạ ngồi khinh khí cầu rơi vào tay Hoàn Nhan bộ Nữ Chân, từng câu từng chữ Điện hạ vừa nói đều là sự thật.
Lúc này Tô Thức cũng tiến lên trước một bước cất lời. Tô Tụng cùng đến với Triệu Nhan giờ đây cuối cùng hiểu ra nguyên nhân vì sao Triệu Nhan gọi Tô Thức đến.
- Thì ra là vậy, không ngờ hồi đó mọi người đi sứ Liêu quốc lại gặp nhiều nguy hiểm như thế, Lăng vương con vất vả rồi!
Lúc này Cao thái hậu lại nói qua tấm màn che, nhưng so với sự bình tĩnh ban nãy, giọng nói của bà lúc này mang theo sự bi thương, chắc là vì nghe Triệu Nhan nhắc đến Triệu Húc, lại động vào nỗi đau của bà.
- Điện hạ, tuy năm xưa liên minh là vì người bất đắc dĩ đưa ra quyết định, nhưng theo tình hình lúc đó, Đại Tống chúng ta bắt tay với Hoàn Nhan bộ cũng chỉ có lợi không có hại, với sự anh minh của Anh Tông hoàng đế, chắc phải đồng ý chuyện này mới đúng, nhưng tại sao sau đó lại không thành?
Lúc này Trần Thăng Chi lại cảm thấy kì lạ hỏi. Mặc dù Triệu Nhan lời trong ý ngoài đều hết sức bất mãn với Hoàn Nhan bộ, nhưng chuyện này có lợi cho Đại Tống, vậy thì tình cảm cá nhân của Triệu Nhan không quan trọng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!