Triệu Nhan tuyệt đối không ngờ, vốn định tiến cung hắn lại gặp được Cổ Thiên Kiệt và cả nhà Chu Đồng ở trước cửa cung, hơn nữa người một nhà đều quỳ gối trước cửa cung, dường như có gì oan khuất, hắn hỏi Chu Đồng, đối phương chỉ nhìn Cổ Thiên Kiệt, xem ra chuyện này khẳng định có liên quan tới Cổ Thiên Kiệt.
Nghĩ đến đây, Triệu Nhan cũng không vội vã tiến cung, cho người đưa xe ngựa đứng ở bên ngoài cửa cung, sau đó chính mình lên xe, Cổ Thiên Kiệt lúc này đã hạ xương cốt ngồi xuống trong xe ngựa, chỉ có điều sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, thỉnh thoảng còn ho khan kịch liệt vài tiếng, xem ra tình trạng sức khỏe của ông cũng không lạc quan.
Tô Tụng và Tô Thức nhìn loại tình huống này, cũng vô cùng hiểu chuyện tạm thời hướng Triệu Nhan cáo lui, sau đó ra ngoài xe chờ, cho đến lúc này Triệu Nhan mới mở miệng nói:
- Cổ huynh, cả nhà huynh sao lại quỳ ở trước cửa cung, có chuyện gì vì sao không đi tìm ta?
Triệu Nhan vừa dứt lời, Cổ Thiên Kiệt còn chưa kịp mở miệng, Cốt Đầu bên cạnh nhanh mồm nhanh miệng như cũ lau nước mắt nói:
- Điện hạ, vốn chuyện này ta và phu quân đều muốn đi tìm ngài giúp, nhưng phụ thân nói ngài đã không để ý tới triều chính nhiều năm, thật sự không muốn phiền ngài, cho nên lúc này mới nghĩ một biện pháp, hy vọng có thể gặp mặt Thái hậu giải oan cho Cổ gia!
- Giải oan? Giải oan gì? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Triệu Nhan nghe đến đó cũng càng thêm hồ đồ, Cổ Thiên Kiệt vốn là người Hán ở Liêu quốc, sau lại bị lưu lạc đến chỗ người Nữ Chân, sau khi đến Đại Tống làm quan, lấy thân phận của ông hiện tại, cũng không có ai dám ức hiếp ông mới phải chứ?
Nhìn thấy Triệu Nhan cố ý muốn xen vào chuyện này, vốn không nghĩ sẽ phiền toái tới Triệu Nhan, Cổ Thiên Kiệt cũng thở dài một tiếng, sau đó thần sắc đau buồn đem chuyện đã qua nói lại một lần.
Hoá ra chuyện này nói ra rất dài dòng, Cổ Thiên Kiệt vốn là người Hán ở Liêu quốc, Cổ gia bọn họ ở Liêu quốc coi như là thư hương môn đệ, nhiều thế hệ sinh sống tại Liêu quốc ở vùng phụ cận kinh đô, Cổ Thiên Kiệt lúc còn trẻ thiên tư thông minh, hơn nữa đọc sách cũng dụng công, cho nên tuổi trẻ cũng cực kỳ xuất sắc, không ít người đều nói ngày sau chắc chắn lên điện, trở thành rường cột ở Liêu quốc.
Tuy nhiên Cổ Thiên Kiệt còn trẻ xuất chúng, suy nghĩ bất đồng với người chung quanh, đặc biệt sau khi ông xem sử sách, đối với dị tộc thống trị Liêu quốc cũng không có quy phục bao nhiêu. Ngược lại đối với Đại Tống cảm thấy vô cùng thân cận, đương nhiên ông tuy rằng tuổi trẻ khinh cuồng, nhưng cũng không phải là không có đầu óc, cũng chẳng công khai ý tưởng này ra ngoài tuy nhiên khi cùng bằng hữu trò chuyện, vốn không có cố kỵ nhiều như vậy, nên vài vị bằng hữu đều biết chuyện này.
Bằng hữu hai chữ này ở trong lòng Cổ Thiên Kiệt rất có giá trị, chỉ cần ông nhận định là bằng hữu, ông sẽ tín nhiệm hết lòng, đáng tiếc hồi ông tuổi còn trẻ quá ngây thơ rồi, căn bản không có nghĩ tới thậm chí có một ngày sẽ bị bằng hữu của mình bán đứng, có lẽ là bởi vì ghen tị tài hoa của ông, có lẽ là bởi vì nguyên nhân gì khác, dù sao Cổ Thiên Kiệt không ngờ lại bị một bằng hữu tố cáo ông với quan phủ, hơn nữa còn trình bày một vài lời ói bất mãn về Liêu quốc mà Cổ Thiên Kiệt đã nói.
Vốn loại sự tình này có thể lớn có thể nhỏ. Nếu gặp được một số quan viên rộng lượng chỉ sợ sẽ cười mà cho qua, nhưng lần này người tố cáo ông lại hận không thể đẩy ông vào chỗ chết, không ngờ cố ý tìm một quan viên là hoàng tộc xuất thân Liêu quốc mà tố cáo, kết quả khiến cho quan viên rất là căm tức, sai người đem trên dưới Cổ gia tất cả đều quy án, may mắn lúc ấy Cổ Thiên Kiệt và thê tử ra ngoài du ngoạn, lúc này mới tránh được một kiếp, đợi sau mấy ngày ông tránh ở ngoài trở về, lại nghe được tin cả nhà Cổ gia bị tịch thu. Đây đối với Cổ Thiên Kiệt mà nói không khác sấm sét giữa trời quang, ngay lúc đó ông hận không thể trực tiếp từ tận mà chết.
Chẳng qua Cổ Thiên Kiệt tuy rằng một lòng muốn chết, nhưng lại không bỏ được thê tử vừa kết hôn không lâu, dù sao nếu mình chết, nàng có thể làm cái gì bây giờ? Hơn nữa càng thêm trùng hợp chính là, lúc này thê tử ông chợt phát hiện mình mang bầu, điều này làm cho Cổ Thiên Kiệt rốt cuộc hoàn toàn bỏ đi ý niệm tìm cái chết, dẫn theo thê tử thoát ly, vốn bọn họ muốn đi Đại Tống, đáng tiếc lúc ấy đám người bắt ông cũng đoán được điểm này cho nên trên đường xuôi nam bị đóng cửa, rơi vào đường cùng ông chỉ đành dẫn theo thê tử lên phía bắc, cuối cùng dưới cơ duyên đi tới bộ Hoàn Nhan nơi đó lánh nạn, thê tử của ông đã sinh hạ Cốt Đầu trong điều kiện cuộc sống gian khổ ở đây, đối với Cổ Thiên Kiệt lại tạo thành đả kích lớn, vì thế lại bệnh không dậy nổi, nếu không phải Cốt Đầu từ nhỏ biết điều, chỉ sợ bọn họ đã sớm đói chết ở núi Trường Bạch rồi.
Cổ Thiên Kiệt sau khi trải qua nhiều sự việc có liên quan đến Triệu Nhan, được Triệu Nhan dẫn về Đại Tống, Cổ Thiên Kiệt sức khỏe cũng không tốt lắm, hơn nữa chỉ có một đứa con gái Cốt Đầu, hơn nữa năm đó người hại ông đang ở Liêu quốc cách rất xa, cho nên Cổ Thiên Kiệt cũng tâm niệm ý niệm báo thù trong đầu, thậm chí ông căn bản không đề cập tới chuyện này với Cốt Đầu, thầm nghĩ để cho nàng và Chu Đồng bình an qua cả đời.
Nhưng vài ngày trước, Cổ Thiên Kiệt lại sinh bệnh, Cốt Đầu liền dẫn theo ông nhân lúc xe ngựa tới học viện Truy Nguyên bên cạnh xin Tào Dật chữa trị, nhắc tới cũng đúng dịp, xe ngựa của bọn họ đứng trước cửa phủ Tư Mã Quang, Cổ Thiên Kiệt trong lúc vô tình từ cửa xe nhìn thấy một bóng dáng gần như khắc vào lòng ông, người này chính là người năm đó tố cáo hãm hại ông, làm ông tan cửa nát nhà.
- Ngươi nói kẻ thù kia, chính là tên Vương Luân từ Liêu quốc đến đúng không?
Triệu Nhan nghe đến đó cũng mở miệng hỏi.
- Đúng vậy, không ngờ Điện hạ cũng đã biết Vương Luân, lúc ấy khi ta thấy gã đến, tưởng trời xanh có mắt, đem gã đưa đến trước mặt ta để ta có thể báo đại thù, nhưng sau đó ta mới biết được, hoá ra gã đã trở thành thượng khách của phủ Tư Mã tướng công, thậm chí còn vì vậy mà được gặp Thái hậu, ta biết rõ Vương Luân người này tâm cơ thâm trầm, lo lắng gã lừa bịp Thái hậu, cho nên mới chạy tới trước cửa cung quỳ lạy, hy vọng có thể gặp Thái hậu, làm rõ bộ mặt thật của Vương Luân!
Cổ Thiên Kiệt cố nén một hơi nói xong, sau đó lại ho khan một trận xé ruột xé gan.
Nghe được Vương Luân này lại chính là kẻ làm hại Cổ Thiên Kiệt cửa nát nhà tan, Triệu Nhan cũng vô cùng tức giận, lập tức không chút do dự mở miệng nói:
- Hoá ra Vương Luân này không ngờ là kẻ hèn hạ như vậy, buồn cười gã lúc trước tuyên bố chính mình luôn luôn thân cận Đại Tống, nên mới có được sự tín nhiệm của Thái hậu thậm chí còn muốn Đại Tống viện trợ người Nữ Chân, thật sự là mộng tưởng!
- Viện trợ người Nữ Chân? Vương Luân không ngờ gã lại đưa ra cái đề nghị này với Thái hậu?
Cổ Thiên Kiệt nghe được Triệu Nhan nói cũng hơi sửng sốt, nhưng y biết Triệu Nhan và người Nữ Chân có ân oán, cho nên nghe cái kế hoạch vớ vẩn đó cũng vô cùng giật mình và tò mò.
- Đúng vậy, Vương Luân này thật là một cái gậy quấy phân heo, bỗng nhiên chạy đến Đại Tống ta..
Triệu Nhan nói qua một lượt việc Vương Luân mang theo cả nhà chạy tới Đại Tống, Cổ Thiên Kiệt tuy rằng gặp được Vương Luân, nhưng cũng không biết ý đồ đến đây của Vương Luân, dù sao chuyện Vương Luân và Đại Tống có qua lại chuyện này thuộc loại tuyệt mật, ngay cả Triệu Nhan lúc trước cũng không biết, nói chi là Cổ Thiên Kiệt.
- Ha ha ha ha, trời cũng giúp ta, không ngờ Vương Luân lại tự mình chạy đến tìm cái chết, đại thù Cổ gia ta được báo rồi!
Cổ Thiên Kiệt nghe Triệu Nhan nói cũng không kìm nổi cười ha hả, chỉ có điều sau khi cười nước mắt lại chảy ra. Ông rất hiểu rõ Vương Luân, đối phương nhất định nhìn thấy Liêu quốc từ từ suy nhược, lại nhìn thấy người Nữ Chân đang kìm chế Liêu quốc, cho nên lúc này mới muốn mạo hiểm, dâng lên kế viện trợ người Nữ Chân để đổi lấy công danh lợi lộc, nhưng gã lại không biết Triệu Nhan và người Nữ Chân có ân oán, càng không nghĩ tới mình cũng còn sống, nếu giáp mặt vạch trần bộ mặt thật của gã, đến lúc đó gã cũng tuyệt đối khó lòng thoát chết.
Triệu Nhan lúc này rốt cuộc cũng kịp phản ứng, Cổ Thiên Kiệt chính là mấu chốt có thể phá hư kế hoạch viện trợ người Nữ Chân, điều này cũng làm cho hắn vui mừng quá đỗi, lập tức mang theo cả nhà Cổ Thiên Kiệt và Tô Tụng, Tô Thức tất cả đều đi vào trong cung. Lại nói tiếp Tô Thức và Cổ Thiên Kiệt cũng là người quen biết cũ, ban đầu ở bộ lạc Hoàn Nhan nơi đó cũng từng chung hoạn nạn, cho nên trên đường y không kìm nổi hỏi nguyên nhân đối phương quỳ gối trước cửa cung, đối với việc này Cổ Thiên Kiệt cũng không giấu diếm, kết quả sau khi Tô Thức và Tô Tụng nghe được những chuyện Cổ Thiên Kiệt gặp phải, tất cả đều oán giận vô cùng, thề tại chỗ nhất định giúp ông báo được đại thù.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!