Triệu Nhan đứng thẳng trước bia mộ Triệu Húc một lúc lâu, sau đó mới châm nến thơm như lúc nãy, rồi kéo tay Triệu Hú vái lạy vài cái trước phần mộ của Triệu Húc. Lúc này đây Triệu Hú đã khóc như mưa, dù sao tình phụ tử là vô biên, khiến Triệu Nhan trong lòng càng thấy thương tâm, đưa tay lau nước mắt trên mặt Triệu Hú nói:
- Hú nhi, con có nhớ phụ thân con không?
- Nhớ! Đêm hôm trước con còn mơ thấy phụ hoàng, con muốn người ôm con vào lòng, nhưng phụ hoàng chỉ cười với con, cho dù con nói gì người cũng im lặng.
Triệu Hú lại khóc nức nở nói.
Nghe đến đó, Triệu Nhan không khỏi thở dài, lại đưa tay xoa đầu Triệu Hú dịu dàng nói:
- Hú nhi con nhớ thương phụ thân, phụ thân con trên trời linh thiêng nhất định cũng cảm nhận được, hơn nữa phụ hoàng truyền ngôi lại cho con, cũng là vì coi trọng con, mong con sau này đừng phụ sự kì vọng của người!
- Tam thúc yên tâm, Hú nhi hiểu trọng trách mang bên mình, mai sau nhất định cố gắng làm một hoàng đế tốt!
Triệu Hú lúc này nghiêm túc nói, ánh mắt toát lên vẻ kiên nghị không đúng với lứa tuổi của nó, nhưng điều này cũng khiến Triệu Nhan xót xa, bởi vì với độ tuổi này của Triệu Hú, đáng ra được vô lo vô nghĩ vui chơi, nhưng bây giờ lại gánh trọng trách của bậc đế vương, không phải quá tàn nhẫn sao?
- Tam thúc, người mau kể con nghe chuyện của người và phụ hoàng đi, bắt đầu từ lúc phụ hoàng còn là hoàng tử, suýt chết vì bệnh nặng, may mắn được tam thúc cứu sống ý!
Triệu Hú suy cho cùng vẫn là trẻ con, sau khi đau buồn nhanh chóng phấn chấn trở lại, bắt đầu chủ động hỏi rối rít chuyện cũ của Triệu Nhan và Triệu Húc năm đó.
- Được rồi, con muốn nghe chuyện này, vậy tam thúc sẽ kể con nghe. Nói về phụ hoàng con, huynh ấy là kiểu người làm việc bán mạng. Năm ấy mưa gió bão bùng, sông suối lớn nhỏ của Đông Kinh đều ngập lụt, phụ hoàng con được ông nội phái đi tuần tra an nguy sông Biện, kết quả bất cẩn bị thương, sau đó bị nhiễm trùng sốt cao, nhưng huynh ấy vẫn nhất quyết đi tuần tra sông Biện, thế là ngất ở một nơi cách chỗ ta không xa...
Triệu Nhan nói rồi kể lại chuyện hồi đó Triệu Húc vì nhiễm trùng mà sốt cao không hạ, may được mình cứu chữa. Tuy Triệu Hú là một đứa trẻ, nhưng Triệu Nhan kể chuyện rất tường tận, chỉ có điều đối với một số nguồn gốc của thuốc, Triệu Nhan chỉ nói qua, không giải thích tỉ mỉ, Triệu Hú cũng chỉ tập trung vào vết thương của phụ hoàng, vì thế không hỏi nhiều.
Sau khi kể xong câu chuyện này, Triệu Hú lại đòi nghe chuyện Triệu Húc và Triệu Nhan đi sứ Liêu quốc, rồi sau khi Triệu Húc đăng cơ, được nhiều người hiếu kỳ lật lại, trở thành chứng cứ cho sự anh minh sáng suốt của Triệu Húc, nhưng chuyện đã lưu truyền nhiều năm, rất nhiều điểm đã bị thất thiệt, thực ra còn có người nói khi đó Triệu Húc chủ động ở lại hoàng cung Liêu quốc, ly gián quân thần Liêu quốc, khiến nội bộ Liêu quốc lục đục, cuối cùng trở thành nền móng để Đại Tống đánh bại Tây Hạ.
Đương nhiên vì Triệu Hú là con trai Triệu Húc, chắc chắn biết chân tướng những sự việc này, chỉ là nó không biết chi tiết, cho nên nó rất muốn biết biểu hiện chân thực của phụ thân, Triệu Nhan cũng không hề giấu diếm, bắt đầu nói từ sứ giả Liêu quốc đến Đại Tống, hơn nữa còn nhắc đến khi đó Trương Nhân Tiên sai người thiêu rụi hoàng cung, để hủy diệt hạt giống khoai lang và ngô.
Triệu Hú nghe đến đó, cũng tức giận mặt đỏ tía tai, hai bàn tay xiết chặt, xem ra hết sức phẫn nộ trước hành vi của sứ giả Liêu quốc, nhưng sau đó khi nghe đến hai huynh đệ Triệu Nhan và Triệu Húc hợp tác, âm thầm hạ độc tên sứ giả Liêu quốc đó, khiến gã quay về Liêu quốc mới phát bệnh, thì sung sướng vung tay nói:
- Tuyệt vời, tên khốn nạn đó phải nhận trừng phạt như vậy!
Tiếp theo Triệu Nhan mới kể quá trình họ đi sứ Liêu quốc, và họ phát hiện quân thần Liêu quốc bất hòa thế nào, rồi mới nghĩ cách kích động mâu thuẫn nội bộ của vua tôi Liêu quốc, cuối cùng diễn ra nội loạn ở Liêu quốc. Quá trình này của họ nếu diễn ra ở hậu thế, quả thực có thể quay một bộ phim về gián điệp rồi, cộng thêm Triệu Nhan kể chuyện lại thu hút, cho nên Triệu Hú nghe rất say mê.
Cuối cùng Triệu Nhan kể đến sau khi mình ngồi khinh khí cầu rời khỏi hoàng cung Liêu quốc, thì không kể nữa, nhưng Triệu Hú lại sốt sắng giục:
- Tam thúc mau kể đi, con nghe nói khinh khí cầu mà người và công chúa Liêu quốc ngồi xảy ra sự cố, lưu lạc bên ngoài một năm mới quay về được, con và nhị ca các huynh ấy đều rất rò mò một năm đó hai người đi đâu?
- Trẻ con sao lại tọc mạch thế chứ, chuyện sau đó không liên quan tới phụ hoàng con, không phải con muốn nghe chuyện của phụ hoàng sao, tiếp theo ta sẽ kể con nghe chuyện chúng ta đánh Tây Hạ.
Triệu Nhan liền cười nói. Năm tháng bị nhốt ở Nữ Chân là khoảng thời gian khốn khổ nhất của hắn, thân là trưởng bối, tất nhiên không muốn hậu bối như Triệu Hú biết những chuyện này.
- Tam thúc, chuyện Tây Hạ nói sau đi, con muốn nghe người lái khinh khí cầu đi đâu, tại sao lại lừa được thẩm nương công chúa Liêu quốc về?
Triệu Hú lúc này hai mắt sáng lên hỏi. Nó thân thiết với nhị ca Triệu Cận nhất, mà Triệu Cận lại rất hứng thú với những chuyện nam nữ, Triệu Hú cũng bị ảnh hưởng từ nó, trước đó cũng muốn biết sao Triệu Nhan lừa được công chúa nước địch về, bây giờ có cơ hội này, tất nhiên không dễ bỏ qua.
Triệu Nhan mới đầu cũng không muốn kể, thế nhưng Triệu Hú đeo bám không tha, kết quả Triệu Nhan không cưỡng lại được nó, cuối cùng đành thở dài nói:
- Được rồi, vậy ta sẽ kể con nghe chuyện sau khi khinh khí cầu của chúng ta bay lệch quỹ đạo. Lúc đó trên khinh khí cầu có tất cả ba người, trong đó có ta, còn có công chúa Đại Liêu Trịnh Quốc lúc đó vẫn chưa trở thành thẩm nươngcon, ngoài ra còn có Tô Thức thân là phó sứ, bây giờ huynh ấy đã được Thái hậu phong là Hàn Lâm học sĩ Tri chế cáo, chúng ta cứ gọi huynh ấy là Tô đại học sĩ đi!
Tô Thức cũng là thành viên của đảng cũ, hơn nữa Cao Thái hậu đánh giá rất cao tài hoa của y, cho nên sau khi Cao thái hậu buông rèm nhiếp chính, lập tức liên tiếp đề bạt Tô Thức, cuối cùng chính thức được phong làm Hàn Lâm học sĩ, Triệu Nhan cuối cùng cũng có thể gọi y là Tô đại học sĩ rồi, so sánh với phong hiệu khác, Triệu Nhan vẫn thích danh hiệu đại học sĩ hơn.
- Hóa ra Tô đại học sĩ cũng cùng gặp nạn với tam thúc, sớm biết như vậy, con đã bám lấy ngài đòi kể câu chuyện hồi đó rồi, thú vị hơn những thơ từ buồn tẻ của ngài ấy nhiều.
Triệu Hú nghe thấy vậy mắt sáng lên, bởi vì Tô Thức cũng là một trong những thầy giáo của nó, phụ trách truyền thụ mảng thơ từ, đương nhiên vì Tô Thức công việc bận rộn, chỉ thỉnh thoảng mới dạy nó học, không tính là thầy giáo chính thức.
Triệu Nhan nghe thấy vậy cười ha ha, sau đó bắt đầu kể lại chuyện hồi đó khinh khí cầu gặp gió lớn bị lệch khỏi đường bay, kết quả phiêu dạt đến địa phận phủ Hoàng Long của Liêu quốc, còn gặp phải tộc người Nữ Chân, may mà hắn cơ trí, kịp thời bộc lộ thân phận, còn nói dối Đại Tống sẽ viện trợ Nữ Chân đối kháng với Liêu quốc, mới có thể bảo toàn tính mạng, đáng tiếc sau đó vẫn bị người Nữ Chân phát giác, nhưng sau cùng hắn nhờ vào miệng lưỡi của mình mà thuyết phục được người Nữ Chân...
Triệu Nhan ở chỗ người Nữ Chân hiểm nguy rình rập, Triệu Hú chăm chú nghe lúc thì căng thẳng lúc thì mỉm cười. Ban đầu Triệu Nhan không muốn kể lại những chuyện này, nhưng dòng hồi ức năm đó ùa về, khiến khóe miệng hắn không giấu được nụ cười, cuối cùng chợt thần bí cười nói:
- Hú nhi, lần sau nếu Tô đại học sĩ còn bắt con học thơ, con chỉ cần nói ra tên một người, ngài ấy chắc chắn không dám bắt nạt con nữa!
- Thật ạ, tốt quá, tam thúc mau nói cho con người này là ai, lần sau ngài ý sẽ không bắt con học thơ nữa.
Triệu Hú nghe thấy vậy lập tức thích thú nhảy dựng lên. Tuy nó không lười học như Triệu Cận, nhưng dạo này ngày ngày bị bắt ép học đủ thứ, nó thấy rất mệt mỏi, nếu có thể học ít hơn một chút tất nhiên là chuyện vui.
- Noa Lại, con chỉ cần nhắc đến cái tên này trước mặt ngài ấy, ngài ấy nhất định không dám bắt nạt con, nhưng con cũng phải giữ kín giúp ngài ấy, không được nói năng lung tung!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!