- Lão Tề, động tác nhanh chút, đống lưu hoàng này tối nay nhất định phải đưa đến Lưu Hoàng Tác để luyện, nếu làm trễ giờ chế tác, chúng ta không gánh nổi trách nhiệm đâu!
Trong mùi lưu huỳnh sặc chết người, một người trung niên có dáng vẻ như đốc công đang lớn tiếng nói.
- Ừm!
Tề Du đáp một tiếng, giơ tay nhấc một bao lưu hoàng, sau đó bước lớn đến bên xe ngựa ném lưu hoàng lên xe, Lưu Hoàng Tác là đơn vị làm việc dưới trướng Hoả Dược Sở, chuyên phụ trách nghiền lưu hoàng được vận chuyển đến, sau đó đưa đến nơi phối thuốc trộn với than trúc, kali nitrat theo một tỉ lệ nhất định, những bước chế tác hoả dược này đều được luân phiên hoàn thành, mỗi khâu đều có thợ thủ công chuyên môn phụ trách, hơn nữa thường thì những thợ thủ công cũng chỉ biết mỗi chuyện do mình phụ trách, hơn nữa nghiêm cấm nghe ngóng những bước tiến hành khác, làm như vậy có thể đảm bảo bí mật cho các bước chế tác hoả dược.
Tề Du vốn là thợ thủ công phụ trách nghiên cứu chế tạo hoả pháo trong Hoả Dược Sở, lúc đầu rất được Triệu Nhan xem trọng, chỉ là sau này Triệu Nhan rời khỏi kinh thành, Tô Tụng và Tô Thức cũng lần lượt rời khỏi Quân Khí Giám, hoả pháo mà ngày trước Tề Du nghiên cứu ra tuy là đã được sử dụng trong quân, nhưng trên thực tế đích xác có sự chênh lệch với nỏ pháo, y cũng vẫn luôn cố gắng cải tiến hoả pháo, chỉ là khiến y không ngờ chính là, một số quan lão gia của phái cải cách sau khi tiếp quản Quân Khí Giám, lại cho là nghiên cứu của y quá lãng phí tiền bạc, hơn nữa cũng không có thành tựu gì quá lớn, cho nên ngừng việc nghiên cứu của y, lúc đó Tề Du tức giận tranh cãi với đối phương mấy câu, kết quả không chỉ việc nghiên cứu cải tiến hoả pháo bị ngừng lại, những người như họ toàn bộ đều bị giáng chức trở thành người khuân vác trong kho hàng, hơn nữa làm một cái liền đã làm được mấy năm, hiện giờ gần như Tề Du đều đã thành thói quen rồi.
- Lão Tề, sau khi các ngươi đưa những lưu hoàng này qua, liền thuận tiện đi kéo những khối thiết mà lần trước đưa đến Đúc Tạo Tác về, bọn họ nói thiết đưa qua không đạt yêu cầu, nhất định phải dùng thiết tốt bên kia Quỳnh Châu, con mẹ nó còn không tính thử xem thiết tốt của Quỳnh Châu đắt cỡ nào!
Lúc này đốc công lại lần nữa mở miệng nói, nói đến lời cuối càng không kìm nổi liền mắng to.
- Chu Lão Tam, ngươi đừng quá phận, hôm nay mắt thấy sắp tối rồi, ngươi bảo chúng ta đưa lưu hoàng đi coi như xong, lại bảo chúng ta kéo thiết về, vậy không phải là phải làm đến nửa đêm hay sao?
Đúng lúc này, một tiểu tử trẻ tuổi đứng kế bên Tề Du không nhịn nổi nữa, lập tức lớn tiếng la ầm lên.
- Man Ngưu, tiểu tử ngươi kêu la cái gì, ngươi tưởng hiện giờ vẫn là lúc Tề lão sư của ngươi cầm quyền hay sao, nói cho ngươi biết, nơi này do lão tử định đoạt, ta nói làm gì thì phải làm đó!
Vị đốc công Chu Lão Tam kia thấy không ngờ lại có người dám cãi lại mình, liền trừng mắt tức giận.
- Man Ngưu, còn không mau thành thật làm việc cho ta!
Tề Du nhìn thấy đồ đệ của mình cãi lại Chu Lão Tam, vội vàng khiển trách Man Ngưu, sau đó lại cười nhận tội với Chu Lão Tam:
- Chu đầu, Man Ngưu nó tuổi trẻ không hiểu huyện, hơn nữa tính tình lại bướng bỉnh, ngài đừng chấp nhặt với nó, chúng ta kéo lưu hoàng đi xong, nhất định sẽ kéo thiết về.
Nhìn thấy Tề Du ra mặt, Chu Lão Tam cũng không dám quá phận, dù gì thì trong những người dưới tay gã, có một bộ phận tương đối đều là hữu hảo và đồ đệ của Tề Du, lỡ như thật sự khiến họ náo lên, đốc công như gã cũng sẽ không được yên ổn, cho nên lại thét to vài tiếng, bảo đám người Tề Du bọn họ làm việc nghiêm túc, sau đó lúc này mới hùng hùng hổ hổ rời đi.
Nhìn thấy sau khi đốc công rời đi, Man Ngưu vẫn không phục mà đá một cước lên bao tải, sau đó ngồi xuống hờn dỗi, lúc này Tề Du lại đi qua thở dài nói:
- Man Ngưu, Chu Lão Tam là ca ca của tiểu thiếp của Ngũ phán thừa, chúng ta không trêu chọc nổi, ngày sau vạn lần đừng nên hành động theo cảm tính nữa!
- Sư phụ, ta chính là không nhịn nổi, Chu Lão Tam gã vốn là bản lĩnh gì cũng không có, trước kia đều hận không thể quỳ xuống nịnh bợ sư phụ ngài, nhưng hiện giờ lại cậy thế em rể gã, không ngờ lại leo lên đầu chúng ta chỉ tay năm ngón, với bản lĩnh của sư phụ ngài, lại phải nhẫn nhịn thứ tiểu nhân này, trong lòng ta chính là không phục!
Lúc Man Ngưu nói đến câu cuối, mắt cũng đỏ lên, cha mẹ y mất sớm, lúc 11,12 tuổi vì không có phụ thân nên phải vào Quân Khí Ty làm công, bởi tuổi nhỏ nên bị người ta bắt nạt đủ đường, may mà Tề Du thấy y đáng thương, không chỉ chăm sóc y đủ bề, hơn nữa còn nhận y làm đệ tử, dạy y cách chế tạo hoả khí, cho nên Man Ngưu không chấp nhận được nhất chính là có người khi nhục Tề Du.
- Ha ha, những thứ này đều là việc nhỏ, nói ra thì cũng trách ta lúc trước tính tình không tốt, mới chọc giận cấp trên, liên luỵ các ngươi cùng đi theo ta chịu tội.
Tề Du lúc này không hề để ý mà cười nói, trải qua mấy năm tôi luyện, y những năm nay đã thành thục hơn rất nhiều, đối với những chuyện nhỏ căn bản không để trong lòng.
- Tề đầu ngài nói như vậy là khách khí rồi, huynh đệ chúng ta ở chung bao năm nay, ngài còn không rõ tính tình của chúng ta sao, lúc trước cấp trên không cho chúng ta tiếp tục cải tiến hoả pháo, cho dù là ngài không đi tranh luận vì huynh đệ chúng ta, chúng ta cũng sẽ nhất định đi đòi công đạo, đáng tiếc căn bản là đám người phái cải cách kia chính là tầm nhìn hạn hẹp, quả thật là không xứng để so với Lăng Vương điện hạ!
Lúc này một người trung niên đang vác bao tải cũng cười mở miệng nói, người trung niên này cũng là một trong những thợ thủ công lúc trước nghiên cứu hoả pháo, đáng tiếc hiện giờ lại lưu lạc thành một người khuân vác.
- Đúng vậy, đám người trên kia căn bản chính là mắt bị mù, đợi khi Lăng Vương điện hạ từ phía nam trở về, nhất định sẽ đòi lại công đạo cho chúng ta, đến lúc đó đám người trên kia chờ nhận xui xẻo đi!
Lúc này một thợ thủ công khác cũng mở miệng nói, những năm nay bọn họ chịu hết mọi cực khổ, nhưng hy vọng trong lòng vẫn chưa bị dập tắt, trong đó nguyên nhân lớn nhất chính là bọn họ biết Triệu Nhan xem trọng hoả pháo, cho nên bọn họ tin tưởng vững chắc hơn bất cứ người nào, chỉ cần Triệu Nhan trở về, nhất định có thể chủ trì công đạo cho họ.
Tề Du nghe thấy hai huynh đệ đồng cam cộng khổ của mình nhắc tới Triệu Nhan, trên gương mặt cũng nở nụ cười, tuy nhiên ngay lập tức y lại thấy có chút bất lực, bởi y cũng không biết khi nào Triệu Nhan mới trở về? Trên thực tế, Tề Du bọn họ không hề biết, mấy ngày trước Triệu Nhan đã trở về rồi, chỉ là vì nguyên nhân bảo mật cho Quân Khí Giám, cuộc sống của thợ thủ công nội bộ khá khép kín, lại thêm Hoả Dược Sở lại ở ngoại thành, cho nên Tề Du bọn họ không hề biết tin tức Triệu Nhan trở về.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!