- Hoàng huynh không thể, quy củ là quy củ, hoàng huynh cũng đừng khiến hoàng tẩu phải khó xử!
Triệu Nhan nghe thấy không ngờ Triệu Húc lại bảo Hướng hoàng hậu cũng đi vào, vội vàng mở miệng ngăn cản, từ khi hắn tiến kinh, khẳng định là thu hút tất cả mọi ánh mắt của tất cả mọi người trong kinh thành, trong đó càng có không ít người muốn sử dụng ám chiêu để bắt được thóp của hắn, cho nên hắn lúc này cũng phải vô cùng cẩn thận, tuyệt đối không được vì chút chuyện nhỏ mà bị người khác kiếm được cái cớ để công kích hắn.
Nghe thấy Triệu Nhan ngay cả quy củ trong cung cũng đã lôi ra, Triệu Húc cũng không bảo Hướng hoàng hậu vào nữa, chỉ đành khoát tay bảo cung nữ lui xuống, sau đó dưới sự giúp đỡ của Triệu Nhan uống hết thuốc. Triệu Nhan vốn muốn cùng Triệu Húc trò chuyện thêm vài câu, nhưng không ngờ còn chưa nói được mấy câu, liền nghe thấy nội thị bên ngoài bẩm báo, nói bốn vị tướng công Lã Huệ Khanh, Tư Mã Quang, Tăng Công Lượng và Trần Thăng Chi đến.
- Đại ca, thân thể của huynh không khoẻ, Tăng Công Lượng bọn họ như thế nào còn làm phiền huynh, ta bảo bọn họ lui xuống!
Triệu Nhan lập tức nhíu mày nói, hiện tại là lúc dưỡng bệnh quan trọng nhất của Triệu Húc, tuyệt đối không thể lại phí tâm cho triều đình, cho nên khi Triệu Nhan nghe thấy đám người Tăng Công Lượng bọn họ đến tìm Triệu Húc, trong lòng có chút không vui.
Tuy nhiên Triệu Nhan vừa dứt lời, lại thấy Triệu Húc khoát tay mỉm cười nói:
- Tam đệ không nên tức giận, ta gọi bọn họ đến đây, là có một chuyện cần ta đích thân tuyên bố!
Lời của Triệu Húc cũng khiến cho Triệu Nhan sửng sốt, đồng thời trong lòng dường như là đã đoán ra được điều gì, sau đó cũng không mở miệng tiếp nữa, chỉ một lát sau, đã thấy bốn người Tăng Công Lượng đi vào trong điện, nhìn thấy Triệu Nhan cũng ở đó cũng không lộ ra vẻ mặt bất ngờ gì, cùng nhau khom người thi lễ nói:
- Thầm tham kiến Bệ hạ, tham kiến Lăng Vương điện hạ!
- Không cần đa lễ!
Triệu Húc cố chống người muốn ngồi dậy, Triệu Nhan chỉ đành tiến lên trợ giúp, lót một tấm chăn vào sau lưng Triệu Húc lúc này mới khiến cho Triệu Húc có thể ngồi vững, sau đó chỉ thấy Triệu Húc lúc này nói với đám người Tăng Công Lượng:
- Trẫm hôm nay triệu các vị ái khanh đến, là có một chuyện vô cùng quan trọng cần tuyên bố, hy vọng các vị ái khanh làm chứng!
Nghe thấy Triệu Húc nói trịnh trọng như thế, đám người Lã Huệ Khanh đều nhìn nhau, sau đó lại nhìn Triệu Nhan đang đứng ở một bên, trong lòng cũng đoán ra được ít nhiều, tuy nhiên lúc này bọn họ cũng không thể nói gì, bởi vậy đều chỉ có thể cúi đầu đồng ý.
Nhìn thấy phản ứng của bốn vị tướng công, Triệu Húc cũng vừa lòng mà gật đầu, sau đó mới đưa tay chỉ vào Triệu Nhan nói:
- Trẫm thời gian này bệnh tình nghiêm trọng, quả thật là không thể lo liệu chính sự, các vị hoàng tử tuổi lại quá nhỏ, cho nên trẫm định phong Lăng Vương làm Nhiếp chính, tạm thời thay trẫm quản lý chính vụ của Đại Tống, các vị ái khanh ngày sau cũng phải hết lòng phụ tá!
- Hoàng huynh…
Nghe thấy Triệu Húc nói thế, tuy là lúc nãy Triệu Nhan đã đoán ra được một ít, nhưng lúc này vẫn vô cùng khiếp sợ. Ngày hôm qua khi hắn nghe Triệu Húc nhắc đến chuyện này, còn cho là phải mất mấy ngày để chuẩn bị, lại không ngờ được rằng hôm nay Triệu Húc liền tuyên bố luôn việc này.
Không đợi Triệu Nhan nói hết lời, lại thấy Triệu Húc mỉm cười ngắt lời hắn nói:
- Tam đệ, ta biết đệ không quá thích chuyện triều đình, nhưng hiện giờ vi huynh quả thật là không thể xử lý chính vụ, có vài chuyện giao cho người khác ta cũng không yên tâm, cho nên cũng chỉ có thể tạm thời làm phiền Tam đệ rồi.
Triệu Húc đã nói đến nước này, Triệu Nhan cũng không thể nào chối từ nữa, huống hồ chi kỳ thật ngày hôm qua hắn đã nhận lời Triệu Húc, cho nên cuối cùng chỉ đành mở miệng nói:
- Đa tạ hoàng huynh tín nhiệm, thần đệ nhất định sẽ tận tâm giúp hoàng huynh xử lý tốt chính vụ!
Thấy Triệu Nhan cuối cùng đã đáp ứng, Triệu Húc cũng hết sức cao hứng, lập tức quay đầu lại nói với đám người Lã Huệ Khanh:
- Tam đệ đã đồng ý, các vị ái khanh ngày sau cũng phải tận tâm hiệp trợ Tam đệ mới phải!
- Chúng thần tuân chỉ!
Bốn người Tăng Công Lượng gần như là mở miệng nói cùng một lúc, tuy rằng trong bốn người họ khẳng định có người không quá hy vọng Triệu Nhan sẽ chấp chính, ví dụ như Lã Huệ Khanh, tuy nhiên bọn họ đều là người thông minh, biết lúc này căn bản không thể ngăn cản Triệu Nhan, thậm chí nếu lúc này giáp mặt ngăn cản Triệu Nhan chấp chính, không chỉ sẽ đắc tội chết với Triệu Nhan, cũng sẽ khiến Triệu Húc không vui, ngoài ra Đại Tống hiện giờ ngoại trừ Triệu Nhan, quả thật cũng không có người nào có thể thay thế Triệu Húc, cho nên bọn họ cũng chỉ có thể đồng ý.
Thấy không có người phản đối, Triệu Húc lại vui vẻ lớn tiếng cười, có điều tuy hôm nay tâm trạng của y rất tốt, nhưng bệnh vẫn rất nghiêm trọng, cười không được vài tiếng lại lần nữa ho khan, ngoài ra thuốc cũng có tác dụng an thần, cho nên rất nhanh liền cảm thấy có chút mệt, tuy nhiên y vẫn gắng gượng cho người viết xong thánh chỉ phong Triệu Nhan làm Nhiếp chính, ngay ngày hôm đó liền có thể tới Chính sự đường tiếp quản tất cả chính vụ.
Làm xong thánh chỉ phong Triệu Nhan làm Nhiếp chính, lập tức tuyên bố ra ngoài, trong lúc nhất thời cả kinh thành đều chấn động, tất cả mọi người đều thảo luận chuyện ngoài ý liệu mà lại hợp tình hợp lý này. Đối với đại bộ phận người mà nói, bọn họ vô cùng ủng hộ chuyện này, một là Triệu Nhan những năm nay bất kể là trong nhân gian hay là trong triều, đều có đủ danh vọng, lại thêm việc hắn lại là người đệ đệ mà Triệu Húc tín nhiệm nhất, cho nên khi Triệu Húc bệnh nặng tiếp quản chính vụ Đại Tống cũng là rất bình thường.
Đương nhiên cũng có không ít người tỏ vẻ phản đối, trong đó tiêu biểu là phái cải cách của Lã Huệ Khanh, nhưng cũng có một vài đại thần khác nhìn Triệu Nhan không thuận mắt. Trong đó nguyên nhân phái cải cách phản đối Triệu Nhan đảm nhiệm Nhiếp chính rất đơn giản, bởi vì Triệu Nhan sớm đã vô cùng bất mãn với phái cải cách, thậm chí không ít người xem Triệu Nhan là một nhân vật quan trọng của phái bảo thủ, hiện giờ nếu hắn nhiếp chính, khẳng định sẽ chèn ép lực lượng của phái cải cách, thậm chí có thể sẽ phế bỏ Tân pháp, cho nên bọn họ phản đối Triệu Nhan nhiếp chính cũng là rất bình thường.
Còn về một vài người khác phản đối Triệu Nhan nhiếp chính, nguyên nhân lại hết sức phức tạp, có vài người đơn thuần là không thích Triệu Nhan, cũng có vài người cảm thấy Triệu Nhan căn bản không có năng lực gánh vác gánh nặng của Đại Tống, tuy nhiên trong những người phản đối này, trong đó nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là có vài người cho rằng Triệu Nhan ở phương nam đã có thực lực quá mức hùng mạnh, nếu hiện giờ chấp chính Đại Tống, rất có thể sẽ tạo nên cục diện thần mạnh vua yếu, thậm chí sẽ uy hiếp hoàng vị của Triệu Húc, đợi sau này Triệu Húc muốn thu hồi lại quyền lực thì sẽ rất khó khăn.
Cũng chính vì có những người phản đối này, cho nên sau khi thánh chỉ phong Triệu Nhan làm Nhiếp chính được truyền xuống, lập tức có không ít người nhảy ra phản đối, trong đó những người làm ầm ỹ nhất không phải là người của Lã Huệ Khanh, mà là đám quan chuyên buộc tội đại thần mà hay gọi là gián quan, những người này người nào người nấy đều hiên ngang lẫm liệt dâng thư lên Triệu Húc, nói cái gì mà Triệu Nhan đảm nhiệm Nhiếp chính là không hợp với tổ chế, còn nói Triệu Húc bệnh, đáng lẽ là phải chọn một hoàng tử nhiếp chính, nếu hoàng tử tuổi quá nhỏ, vậy thì nên để Hoàng hậu hoặc Hoàng thái hậu nhiếp chính, dù sao chăng nữa cũng không nên để cho một thân vương như Triệu Nhan nhiếp chính…
Những tấu chương phản đối này đều được trực tiếp đưa đến tay của Triệu Húc, lại khiến Triệu Húc tức giận đến suýt nữa lại hộc máu, con trai của y thì không cần nói tới, lớn nhất chỉ mới 5 tuổi, căn bản không thể nhiếp chính, còn về để Thái hậu và Hoàng hậu nhiếp chính, nhưng nữ nhân trong cung thì hiểu cái gì, e là cuối cùng cũng bị một đám đại thần lừa gạt, cho nên chỉ có Triệu Nhan mới là người thích hợp nhất.
Đối với những âm thanh phản đối này, Triệu Nhan cũng đã sớm dự liệu được, bất quá hắn căn bản không để ở trong lòng, ngày hôm sau vừa sớm tinh mơ liền đến chính sự đường, vốn chính sự đường chỉ có bốn vị tướng công Tăng Công Lượng và Lã Huệ Khanh làm việc, hơn nữa bốn người họ xem như là cùng cấp, ai cũng không quản nổi ai, nhưng vị Nhiếp chính vương Triệu Nhan vừa đến, lại trực tiếp trở thành lãnh đạo trực tiếp của họ, tất cả các chính vụ đều phải đợi Triệu Nhan phúc đáp xong mới được thông qua.
- Nhiếp chính vương, lão thần có bản thượng tấu!
Triệu Nhan vừa đến chính sự đường tìm được chỗ ngồi của mình, kết quả chỉ thấy Tư Mã Quang vẻ mặt nghiêm túc dâng lên một quyển tấu nói.
- Tư Mã tướng công khách khí rồi!
Triệu Nhan lập tức đứng lên nhận tấu chương, tuy nhiên vừa xem qua, hắn liền lập tức chau mày, trên gương mặt cũng lộ ra vẻ cười khổ, bởi vì phần tấu chương này của Tư Mã Quang thật không đơn giản, không ngờ lại đề ra phế bỏ hết Tân pháp, hoàn toàn khôi phục lại pháp luật của tổ tiên, hơn nữa từ ngữ cũng hết sức sắc bén, trong mắt Triệu Nhan quả thật giống như một tờ giấy đầy đao quang kiếm ảnh vậy.
- Nhiếp chính vương, thần cũng có bản thượng tấu!
Đúng lúc này, chỉ thấy Lã Huệ Khanh cũng bỗng nhiên đứng dậy đi qua nói, trong tay cũng cầm một quyển tấu tương tự. Tuy rằng Triệu Nhan rất không chào đón Lã Huệ Khanh, nhưng đối phương dù gì cũng là một trong các vị tể tướng của Đại Tống, cho nên tạm thời Triệu Nhan không định đả động đến gã, chỉ là bình thường lúc gặp đối phương, hắn cũng không biểu lộ sắc mặt tốt gì.