Chương 607
- Thì ra là thế, không ngờ nhà nho lớn như Lâm Xuyên tiên sinh lại dạy dỗ nên một đứa con lòng dạ nhỏ nhen như này, thật trơ trến!
Trong dịch quán, Liễu Không hiếm khi phẫn nộ nói, y còn nghe thấy tin tức về mình bên ngoài trước Triệu Nhan một chút, nhưng y không hành động tùy tiện, vì y biết Triệu Nhan nhất định sẽ giúp đỡ giải quyết, việc bây giờ y cần làm là ở yên trong dịch quán, như vậy mới dễ dàng cho Triệu Nhan xử lí.
- Tuy là Vương Bàng truyền tin, nhưng thật trùng hợp, tên Vương Sân đã lội ngược dòng, bái Vương An Thạch làm thầy quay trở lại kinh thành, hơn nữa bây. giờ còn sống trong phủ Vương An Thạch, cho nên ta mới nghi ngờ Vương Bàng sở dĩ loan truyền tin tức về ngươi khắp nơi, rất có thể do bị Vương Sân lập mưu lợi dụng!
Triệu Nhan ngồi đối diện Liễu Không nhấp ngụm trà nói, sau khi hắn rời khỏi hoàng cung, lập tức đến dịch quán gặp Liễu Không, tránh khỏi y làm gì đó khiến sự việc phức tạp hơn.
- Vương Sân? Gã suýt chút nữa hại chết công chúa, bây giờ còn quấy rầy công chúa, rốt cuộc có mưu đồ gì?
Liễu Không lúc này lại phẫn uất nói, vốn dĩ với sức kiềm chế của y, rất ít khi tức giận như vậy, chỉ là liên quan đến Bảo An công chúa, y rất khó giữ được lí trí.
- Vương Sân còn có thể có mưu đồ gì, hồi xưa khi nhị tỷ vừa chia tay gã, tên tiểu tử này đã lập tức cưới vợ, kết quả gặp phải một mụ xấu xa, khiến bản thân mang tiếng xấu, lúc này mới nhớ đến điểm tốt của nhị tỷ, thêm nữa nếu gã thật sự tái hợp với nhị tỷ, nhất định có thể giúp gã hồi phục chút danh tiếng, đáng tiếc nhị tỷ sớm đã ân đoạn nghĩa tuyệt với gã, căn bản không muốn gặp lại gã. Sau đó gã không thể ở lại kinh thành nữa, mới trở về quê nhà Thái Nguyên, ta vốn tưởng gã đã bỏ cuộc rồi, không ngờ lại nương nhờ vào thế của Vương An Thạch ngóc đầu lại, hơn nữa vẫn không từ bỏ nhị tỷ, cho nên sau này Liễu Không ngươi phải cẩn thận kẻ thù này.
Triệu Nhan lại lên tiếng nhắc nhở, lần trước hắn đi Tây Hạ đã gặp gã, vốn cho rằng Vương Sân đã cải tà quy chính, không ngờ rằng gã lại ôm mộng quay về kinh thành, đoạt lại danh tiếng trước kia của gã.
- Kẻ thù sao?
Liễu Không nghe xong lời của Triệu Nhan lại nheo mắt lẩm bẩm, ba năm nay số kẻ thù mà y gặp trên biển nhiều vô kể, tên thì mưu mô xảo quyệt, kẻ thì hung hấn ra oai, nhưng những kẻ thù này đều bị y ném xuống biển cho cá ăn không chừa một ai, có thể nói hiện tại y sớm đã không còn là hòa thượng Liễu Không từ bi hỷ xả nữa, Vương Sân muốn trở thành kẻ thù của y, thì phải chuẩn bị để y báo thù đi.
Triệu Nhan nhìn thấy thái độ đằng đằng sát khí của Liễu Không cũng giật thót mình, vội vàng cất lời:
- Liễu Không ngươi đừng làm bừa, phải biết đây là kinh thành chứ không phải trên biển của các ngươi, hơn nữa tính khí của ngươi cũng nên kìm nén lại, nếu không nhị tỷ nhìn thấy ngươi thay đổi thành ra thế này, nói không chừng sẽ rất buồn.
Nghe thấy lời nhắc nhở của Triệu Nhan, Liễu Không giờ mới tỉnh ngộ, liền nhanh chóng thay đổi sắc mặt, sau đó ngại ngùng nói:
- Ở trên biển quen mất rồi, lại quên mình đang ở kinh thành, để quận vương chê cười rồi!
Liễu Không nói rồi cười nhạt một tiếng, khuôn mặt lại lộ ra cốt cách nho nhã khiêm nhường ban đầu, dường như vị hòa thượng Liễu Không năm đó lại quay về rồi, nhưng Triệu Nhan biết Liễu Không hiện tại thay đổi rất nhiều so với Liễu Không vài năm trước, không biết nhị tỷ sau khi gặp Liễu Không bây giờ, sẽ có suy nghĩ như nào?
- Ở trong kinh thành sẽ phải chịu sự trói buộc chặt chẽ của các quy củ, nên ta thấy không bằng cuộc sống tự do tự tại trên biển với các ngươi, đáng tiếc bây giờ ta phải gánh vác gia đình, muốn ra ngoài cũng vướng bận trong nhà, đoán là cả đời này sẽ bị nhốt trong kinh thành thôi.
Triệu Nhan lúc này có chút ngưỡng mộ nói, kiếp trước chưa kết hôn hắn rất hâm mộ những người đàn ông có gia đình, nhưng đến kiếp này mình thật sự thành hôn, tuy hôn nhân đem lại cho hắn rất nhiều phút giây hạnh phúc, ví dụ như khi ở bên bọn nhỏ, nhưng lại cảm thấy mất đi tự do, cho dù đi đâu cũng vương vấn phụ nữ và con cái ở nhà.
- Thần thật sự hâm mộ quận vương có thể cùng với người con gái mình yêu chung sống, nhưng chuyện của thần và Bảo An công chúa thì...
Liễu Không khi nói đến cuối, cũng không khỏi thở dài. Triệu Nhan chưa nói với Liễu Không chuyện Triệu Thự định giở thủ đoạn, nên y vẫn nghĩ sau khi xảy ra chuyện thân phận của mình bị phanh phui, Triệu Thự sẽ không đồng ý gả Bảo An công chúa cho y nữa.
- Ha ha, cái này ngươi yên tâm đi, tuy thân phận của ngươi đã bị Vương Bàng. lật tẩy ra ngoài, nhưng bản thân ngươi lại không thừa nhận, nên phụ hoàng ta đã nói, chỉ cần ngươi chối chết không chịu thừa nhận, thực sự cùng lắm thì loan tin, nói ngươi và Liễu Không là huynh đệ sinh đôi, dù sao nhị tỷ và tam tỷ cũng là tỷ muội sinh đôi, đây cũng là chuyện rất thường tình.
Triệu Nhan lúc này cười lớn cất lời, đây cũng là việc quan trọng nhất mà hôm nay hẳn đến tìm Liễu Không.
- Cái này... cái này cũng được sao?
Liễu Không nghe thấy vậy cũng ngạc nhiên đến độ trợn tròn mắt nói, y vạn lần không ngờ Triệu Thự lại ủng hộ hôn sự giữa y và Bảo An công chúa, thậm chí không từ dùng cách bỉ ổi như này, nếu chuyện này truyền đến hậu thế, e rằng sẽ khiến thanh danh của Triệu Thự giảm bớt một bậc.
- Ha ha, không tưởng tượng được đúng không?
Triệu Nhan nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Liễu Không, cũng không khỏi cười lớn nói:
- Khi ta vừa nghe thấy phụ hoàng nói như thế, cũng hoài nghi không biết có phải mình nghe nhầm không, nhưng sau nó phụ hoàng bảo, ông đã cống hiến vì Đại Tống đủ rồi, sau này phải hoạch định cho con cái của mình, nhị tỷ sỉ tình với ngươi như vậy, phụ hoàng cũng hết cách, chỉ có thể thuận theo ý tỷ ấy, cho nên ông thà rằng bị tổn hại thanh danh, cũng muốn tác thành cho ngươi và nhị tỷ!
Nghe thấy Triệu Nhan nói vậy, Liễu Không cũng vái một lạy theo hướng hoàng cung, để bộc lộ sự cảm kích của mình với Triệu Thự, cùng lúc trong lòng càng xác định lựa chọn quy phục Đại Tống trước đó của mình không sai, với lòng yêu thương của Triệu Thự đối với Bảo An công chúa, nếu mình làm ra việc gì có lỗi với Bảo An công chúa, e rằng Đại Tống sẽ khởi quân tiêu diệt quân La Sát cỏn con của mình.
Mai chính là ngày Liễu Không vào cung yết kiến Triệu Thự, kể ra Triệu Nhan vốn định để Liễu Không đi gặp Triệu Thự từ ngày đầu tiên về kinh, sau đó bảo Triệu Thự tuyên bố phong thưởng và ban hôn cho Liễu Không, như vậy đại cục đã định, không cần lo người khác bới móc gốc gác của Liễu Không, nhưng theo quy. tắc của bộ Lễ, sứ giả hoặc quốc vương nước thuộc địa sau khi tới kinh thành, bắt buộc ba ngày sau mới được yết kiến, làm như vậy thứ nhất là để người của nước thuộc địa phái đến nghỉ ngơi đầy đủ, thứ hai cũng để họ cảm nhận được sự giàu mạnh của kinh thành Đại Tống, từ đó để trong lòng họ nảy sinh cảm giác kính sợ. Quy tắc này cũng không biết do ai đặt ra, dù sao Triệu Nhan cũng không thể thay đổi, hơn nữa hắn cho rằng thời hạn ba ngày rất ngắn, thân phận của Liễu Không cũng không thể nhanh chóng bị người ta vạch trần như vậy, nên mới không kiên quyết, không ngờ rằng lại xảy ra chuyện Vương Bàng này.
Liễu Không tuy học vấn uyên thâm, nhưng dù sao là lần đầu vào cung, hơn nữa còn phải yết kiến Triệu Thự, nên có rất nhiều quy tắc cần chú ý, đây cũng là chuyện thứ hai mà Triệu Nhan đến tìm Liễu Không, nhưng với khả năng lĩnh ngộ của Liễu Không, học hỏi dễ như ăn cháo, thậm chí Triệu Nhan chỉ cần nhắc một lượt, y đã có thể làm y hệt rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!