“Trương Vi muốn biết sơ hở mà Triệu Nhan nhìn ra. xuất phát từ đâu, rồi từ đó giúp cho bọn chúng có thể cứu văn toàn bộ kế hoạch thất bại này, vẽ vấn đề nà Triệu Nhan mỉm cười mà nói rằng: - Lão thương lái ở cánh rừng ngoài kia cũng là người Phi Kỵ ty bọn ngươi phải không?
- Lão đó không phải là người Phi Ký ty, song lão lại có quan hệ vô cùng thân thiết với ta. Trong lần hành động giải cứu bệ hạ lăn này, ngoài ta ra thì lão đó có thân phận cao nhất, những sơ hở mà ngài nhìn ra lại xuất phát từ lão đó? Nghe Triệu Nhan nhắc đến Hồ Thanh, biểu hiện trên gương mặt của Trương Ví trở nên vô cùng kì quái, xem ra hình như có phần hối hận và ảo não, tuy nhiên y lại nói vài câu bâng quơ mà không biết rõ ý tứ của y là như thế nào.
- Quả thật không sai, hóa ra lão vốn không phải là người Phi Kỵ ty, vậy thì kì quặc thật, song cũng phải trách ngươi sắp xếp không đồng nhất, để người như Hồ Thanh đóng vai một thương nhân, chỉ cần cẩn thận tỉ mỉ một chút là có thể nhìn ra được vấn đề rồi. Triệu Nhan mỉm cười rồi gật đầu. Hắn quả đúng là từ Hồ Thanh mà nhìn ra vấn đề, sau đó cẩn thận che giấu đi những suy nghĩ của mình rồi âm thầm bố trí, kết quả là cuối cùng cũng đã tóm được con cá to Trương Vi.
- Quận vương sao có thể nhận ra được bộ dạng của Hồ Thanh không hề giống với dáng vẻ của một thương lái? Trương Vi hỏi với vẻ mặt đầy suy tư, biểu hiện trên khuôn mặt càng thêm kì lạ, làm cho người ta thật không rõ là y đang nghĩ gì?
- Rất đơn giản, trên đường đến đây bọn ta gặp rất nhiều thương lái, trong đó rất nhiều người đến từ Đại Tống, bất luận là những thương lái đến từ Đại Tống kia có ai đó chống lưng nhưng khi gặp quân đội của Đại Tống thì cũng vô cùng hoảng sợ, mỗi lần nhìn thấy bọn ta, họ đều phải tránh xa, nếu bất đắc dĩ thì cũng đến mà chào hỏi, biểu hiện của bọn họ đều rất rụt rè Ngược lại tên Hồ Thanh kia khi nhìn thấy bọn ta lão không hề tỏ ra căng thắng mà ngược lại lão còn để ta biết lão là người Lạc Dương, rồi lại còn giới thiệu cho ta biết không ít danh lam thắng cảnh và con người nổi tiếng của Lạc Dương, biểu hiện của lão không hề giống với một thương lái bình thường. Triệu Nhan lạnh lùng trả lời y.
Bọn thổ phỉ thì không hề biết phân biệt trên dưới, câu nói của người xưa quả thật không sai. Ngoài một vài nhóm quân với kỉ luật nghiêm minh ra, đại bộ phận quân đội triều đại kì thực đều là một lũ thổ phỉ đã được huấn luyện, bình thường khi không đánh trận thì còn tốt, nhưng đợi đến khi bọn chúng nhìn thấy đầu rơi máu chảy trên chiến trường thì mỗi một kẻ trong bọn chúng đều coi trời bằng vung, đặc biệt là khi đánh trận ở đất nước của đối thủ. Bọn chúng cướp phá hiếp giết thực là không có việc gì chúng không dám làm, Dương Văn Quảng trị binh cũng đã đủ nghiêm rồi nhưng vẫn không tránh khỏi việc quân đội của mình cướp bóc tài sản của giới quý tộc Tây Hạ. Điều này chỉ cần nhìn ngân hàng của Tào Tung là có thể biết được liền.
Lần này quân chủ lực tiến đánh Tây Hạ là Tây quân, Tây quân là lực lượng vô cùng tỉnh nhuệ trong số ba lực lượng quân lớn, nhưng cũng là những kẻ vô cùng cứng đầu, rồi lại thêm việc bọn họ thường xuyên giao chiến với quân Tây Hạ, rốt cuộc là cũng bị nhiễm cái thói cướp bóc của người Tây Hạ, gặp thương lái nếu không ra tay cướp bóc thì cũng vơ vét chút hàng hóa, điều này dẫn đến việc thương lái hễ cứ gặp quân đội là vô cùng hoảng sợ, cứ như thể bọn họ gặp phải thổ phỉ vậy, chỉ cần nhìn thấy từ phía xa thôi cũng đã bỏ trốn rồi.
Đại bộ phận những thương lái mà Triệu Nhan nhìn thấy trên đường đều như vậy, trừ khi là những thương đội có quân đội áp tải phía đẳng sau như Tào Tung, nhưng những thương đội này bình thường đều mang theo những phù hiệu rõ ràng, quân đội nhìn thấy mới không dám quấy nhiễu. Nhưng tên Hồ Thanh kia chỉ là một tên thương lái bình thường, khi nhìn thấy Triệu Nhan hắn lại không hề tỏ ra là hoảng sợ, cuối cùng làm cho kế hoạch giải cứu của Trương Vi bị phá sản.
- Thì ra là thế, thật là hối hận khi không nghe lời của cha mẹ dặn dò lúc trước, thật là không ngờ ta bị tên Hồ Thanh này hại chết rồi.
Sau khi nghe Triệu Nhan giải thích chỉ thấy Trương Vi bỗng thét lên một tiếng, gọi tên cha y là Trương Nguyên, điều này làm cho Triệu Nhan không thể không cảm thấy kì quặc.
- Quận vương có phải nghĩ mãi cũng không hiểu ý tứ trong lời nói của ta hay không? Không cần đợi đến lúc Triệu Nhan hỏi, Trương Vi đã đột nhiên chủ động hỏi Triệu Nhan rồi.
- Ta thực không hiểu tại sao Hồ Thanh lại có quan hệ thân thiết với cha ngươi như vậy? Triệu Nhan không phủ nhận mà trực tiếp hỏi.
- Ha ha việc này nói ra thì dài lảm, không biết là quận vương đã từng nghe qua cái tên Ngô Hạo chưa?
Nhắc đến hai từ Ngô Hạo, trên khuôn mặt Trương V¡ hiện rõ vẻ coi thường.
- Ngô Hạo? Triệu Nhan lập tức thấy cái tên ngày có vẻ rất quen, hắn như chợt nhớ ra điều gì đó rồi hỏi: - Cái tên Ngô Hạo mà ngươi nói có phải là người đã cùng với cha ngươi phản bội và đào thoát khỏi Tây Hạ?
- Không sai, chính là người đó!
Trương Vi hơi bĩu môi rồi trả lời: Tên trước đây của Ngô Hạo là Hồ Thanh, lúc đầu ông ấy và cha ta vì muốn thu hút sự chú ý của Lý Nguyên đế và cố tình thay tên đổi họ thành Ngô Hạo và Trương Nguyên Hạo, rồi ngâm thơ kết bạn với khắp nơi, rốt cuộc cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của Lý Nguyên đế.
Triệu Nhan đã từng được nghe lão Hoàng kể về chuyện Trương Nguyên phản bội mà chạy đến Tây Hạ, có vài chỉ tiết vẫn chưa được rõ cho lảm, bây giờ lại được nghe câu chuyện mà Trương Ví kể hẳn mới hiểu ra toàn bộ sự việc là như thế nào, hóa ra Trương Nguyên và Hồ Thanh cùng nhau bội phản rồi chạy tới Tây Hạ, tài năng và trí thức của Trương Nguyên rất nhanh chóng nhận được sự trọng dụng của Lý Nguyên đế. So sánh một chút Hồ Thanh tuy là cũng có chút tài năng học vấn nhưng đầu óc lại cứng nhắc, về cơ bản là không biết luồn cúi, rốt cuộc là không nhận được sự trọng dụng của Lý Nguyên đế, thậm chí vì tính tình ngang ngạnh cứng nhắc mà y đắc tội với không ít kẻ giàu có của Tây Hạ. Nếu không phải là Trương Nguyên thay y ra mặt thì e là Hồ Thanh đã bị giết chết từ lâu rồi.
Cũng bởi vì Hồ Thanh chí lớn nhưng tài mọn cho nên mặc dù y và Trương Nguyên cùng đến phò tá cho Tây Hạ nhưng sau này đần đần bị người đời quên lãng. Chỉ là Hồ Thanh có một ưu điểm đó là y không bao giờ cảm thấy ganh tị với những gì mà Trương Nguyên đã có được, lại thêm việc Trương Nguyên đã nhiều lăn cứu mạng y do đó Hồ Thanh luôn luôn cảm kích những gì mà Trương Nguyên đã làm cho mình, thậm chí y còn trở thành thầy dạy cho mấy đứa trẻ Trương Vị, suốt mấy năm trời dốc lòng dạy học cho nhà họ Trương.
Bình thường Trương Vi và Hồ Thanh khá thân thiết, song trước khi cha của y là Trương Nguyên qua đời đã từng dặn dò y vài việc, trong đó có một việc đó là dặn dò y lúc bình thường có thể chăm sóc cho Hồ Thanh nhưng tuyệt đổi không nên để những việc trọng đại cho Hồ Thanh làm, bởi vì ông ấy hơn ai hết hiểu rất rõ người bạn thân của mình, thành công thì ít, thất bại thì nhiều, đây là câu nói rất thích hợp dùng để hình dung về một Hồ Thanh.
- Ha ha ha ha hóa ra là như thế, mặc dù ta luôn khinh thường những việc mà cha ngươi làm nhưng ông ta vẫn là một bậc nhân tài có tri thức, song ngươi lại không nhớ những lời dạy quý báu đó từ cha mình, rốt cuộc vào thời điểm quan trọng nhất đã hồ đồ sử dụng Hồ Thanh, kết quả là thất bại trong chớp mắt. Triệu Nhan nghe đến vậy lại cười phá lên sảng khoái.
- Quận vương nói không sai, việc này đều do lỗi của ta cả, không ngờ là việc bản thân không để tâm lời dặn dò của phụ thân lại dẫn đến việc phục quốc bị chôn vùi dưới bàn tay ta, đợi đến lúc sau khi ta chết đi sợ là không còn mặt mũi nào mà nhìn mặt phụ thân dưới suối vàng. Lúc này chỉ thấy Trương Ví thở dài một tiếng, trên mặt lộ rõ vẻ thất vọng và vô hồn.
- Hừ, cha con ngươi đều là một lũ hán gian, lựa chọn con đường tiếp tay cho kẻ xấu, sợ là sau này ngươi chết đi cũng sẽ bị đày xuống đến mười tám tăng địa ngục để trả giá cho những gì mình đã làm, đến lúc đó cha con nhà ngươi có thể kết bạn với nhau rồi, liệu đường mà sám hối những lỗi lầm mà cả một đời cha con nhà ngươi gây ra đi! Triệu Nhan lạnh lùng nói, những người thuộc thế hệ trước của hẳn đều vô cùng căm giận những kẻ làm hán gian, và Triệu Nhan cũng là một trong số đó, không hề ngoại lệ.