Lão Vương là đầu bếp trong quân, bình thường chỉ phụ trách nấu cơm, giống các đầu bếp khác, lão Vương cũng thích tham những mon lơi nho, tỷ như có cái gì ăn ngon uống ngon, lão cũng sẽ giấu một chút, dùmình không än, cũng có thể cầm tặng người, khiến cho những đầu bếp như lão Vương đều tai to mặt lớn, khiến cho số đo áo quần mặc vào đều lớn hơn tướng sĩ bình thường một chút.
Lão Vương từ mười mấy tuổi theo quan hệ đi vào trong quân làm đầu bếp, đến hiện tại cũng đã gần ba mươi năm, trong quân từ trên xuống dưới lão đều khá am hiểu, lần này cũng nhờ quan hệ, rốt cục cũng tìm được một món hời, chuyên phụ trách ẩm thực cho hoàng đế và hoàng hậu Tây Hạ, phải biết rằng phu thê Lý Lượng Tộ tuy rằng đã trở thành tù nhân, nhưng các phương diện đãi ngộ cũng là cực cao, tỷ như ẩm thực, toàn bộ trong đội ngũ áp giải ngoại trừ vị Quảng Dương quận Vương, cũng chỉ có phu thê Lý Lượng Tộ cao nhất.
Một đôi tù nhân đãi ngộ cực cao, đây đối với người như lão Vương mà nói quả thực chính là một cơ hội lớn, tỷ như lấy Lý Lượng Tộ mà nói, y mỗi ngày tiêu chuẩn ẩm thực là hai cân thịt dê, một lọ đồ hộp, cùng với một số lượng món chính, lão Vương phụ trách ẩm thực của y, mỗi ngày thịt dê và đồ hộp đều là phát đến trong tay lão đấy, sau đó do lão làm thành đõ ăn đưa đi, nhưng nếu lão Vương từ giữa cắt xén một chút, căn bản không có ai phát hiện, thậm chí cho dù là bị người phát hiện, cũng sẽ không có người đi quản, dù sao Lý Lượng Tộ chỉ là một tù phạm, ăn ít một chứt cũng sẽ không đói chết.
Hôm nay trải qua hành quân ban ngày về, tướng quân lãnh binh bỗng nhiên tuyên bố hạ trại, và bảo ngày mai rất có thể có gió to. Cho nên hôm nay trước tiên ở trong sơn cốc này hạ trại, và nhất định phải kẹp chặt lều trại, nếu không có thể sẽ bị gió thổi đi. Điều này làm cho lão Vương cũng là trong lòng mừng thăm, thân thể lão mập mạp, mỗi ngày hành quân với lão mà nói thật sự không phải chuyện thoải mái, hôm nay có thể trước tiên nghỉ ngơi, ngày mai cũng sẽ không đi, đây quả thực là chuyện lão Vương nằm mơ cũng muốn gặp.
Doanh đầu bếp bình thường cũng là nhóm đầu tiên đong doanh trại, dù sao các tướng sĩ đều muốn có cơm ăn sớm một chút. Lão Vương hiện tại thân phận đã khác, chỉ càn phụ trách đồ ăn cho phu thê Lý Lượng Tộ. Bởi vậy sau khi lão đốt lửa lên, dùng một nồi sắt làm vài món đồ ăn ngon lên khay, sau đó lấy ra một vò hoa quả mở ra, mặt khác còn có hai bát cơm lớn. Này đó chính là cơm chiều của phu thê Lý Lượng Tộ rồi
Vốn tiêu chuẩn ẩm thực của Lý Lượng Tộ là một ngày hai cân thịt dê và một vò đồ hộp, cùng với ẩm thực của Lương hoàng hậu giống nhau, tuy nhiên lão Vương ở giữa cắt xén đi găn một nửa, tỷ như bọn Lý Lượng Tộ hai người hẳn là một ngày hai vò đồ hộp, nhưng lão Vương lại tư tầng một vò, chỉ có mỗi bữa cơm chiều mới đưa ra một vò.
Kỳ thật theo suy nghĩ của lão Vương, đối với một tên vua mất nước căn bản không cần phải khách khí như vậy, trong quân tướng sĩ ăn cái gì bọn họ nên ăn cái đó, đặc biệt hoa quả này là vật trân quý như vậy, lão là đầu bếp cũng ít được nếm, nhưng bọn họ mỗi ngày đều được cung phụng, điều này làm cho lão hết sức không phục. Gần như cắt xén một nửa thức ăn đã là hạ thủ lưu tình, phải biết rằng lão cũng có không ít bằng hữu cùng huynh đệ chết ở trong tay người Tây Hạ, cho nên đối với tên Hoàng đế Tây Hạ, lão Vương cũng là hết sức căm hận.
Vừa nghĩ tới huynh đệ và bằng hữu chết trong tay người Tây Hạ, lão Vương cũng không ngăn được cảm thấy hết sức tức giận, lập tức từ trong khay cầm lấy vài miếng hoa quả nhét vào miệng, sau đó hung tợn nhai vài cái nuốt vào trong bụng, dường như là đang dùng loại thủ đoạn này vì huynh đệ báo thù.
Ăn vụng vài miếng hoa quả rồi, lão Vương lại có cảm giác hận ý khó tiêu, lập tức "Phì phì" nhổ nước miếng vào khay đồ ăn, lúc này mới cảm giác thoải mái hơn, lập tức bưng mâm bưng đồ ăn đi vào lều giam giữ phu thê Lý Lượng Tộ, vừa mới cho hai thủ vệ xem qua yêu bài của mình, và chuẩn bị đi vào, lại không nghĩ rằng có một người thở phì phì từ bên trong đi ra, thiếu chút nữa đụng vào lão Vương.
- Ngươi... Lão Vương cũng hoảng sợ, vừa định chửi ầm lên, nhưng khi lão thấy rõ đối phương, cũng lập tức lộ ra vẻ mặt cười nịnh nói: - Tiểu nhân bái kiến Quận Vương!
Từ trong lều vải đi ra chính là Triệu Nhan, vừa rồi hắn cùng với Lý Lượng Tộ cãi cọ, kết quả hai người không ngờ không để ý phong độ mắng chửi vài câu, lúc này mới thở phì phì ra khỏi lều trại, lại không nghĩ rằng vừa vặn gặp được lão Vương đưa cơm tù tới.
A, Lý Lượng Tộ mỗi ngày đều ăn uống thịnh soạn như vậy sao? Triệu Nhan nhìn đến đồ ăn trong tay lão Vương, lập tức trong lúc kinh ngạc lại có thêm và phần buồn bực hỏi.
- Khởi bẩm Quận Vương, giam giữ hai phạm nhân này ở phương diện tiêu chuẩn ẩm thực chỉ thấp hơn ngài một chút, đây là quy định, tiểu nhân cũng chỉ có thể dựa vào đó để làm cơm! Lão Vương tự nhiên bị Triệu Nhan hỏi, lập tức lại cúi đầu khom lưng nói.
Nhìn lão Vương bưng khay, thức ăn trên đó thật phong phú, thậm chí còn có một đĩa hoa quả, điều này làm cho Triệu Nhan lại thêm một trận buồn bực, trái cây số lượng vốn không nhiều lắm, hơn nữa lại là ngàn dặm xa xôi từ kinh thành chuyển tới, chỉ có tướng sĩ trong quân lập công, mới có thể được ban cho một nhưng hiện tại Lý Lượng Tộ thân là tù phạm, không ngờ mỗi ngày đều có hoa quả ăn, điều này cũng lợi cho gã quá.
Nghĩ đến điều đó, trong lòng Triệu Nhan càng thêm buồn bực, vừa định đem hoa quả mang về cho mình hưởng dụng, tuy nhiên lại cảm thấy xung quanh người đến người đi ảnh hưởng không tốt, vừa vặn lúc này hắn lại nhìn thấy hai thủ vệ đứng ở cửa, lập tức cầm lấy đĩa trái cây đưa tới nói với hai thủ vệ: - Hai người các ngươi khổ cực rồi, bàn hoa quả này liền thưởng cho các ngươi đi!
Thủ vệ nhìn Triệu Nhan đưa tới hoa quả đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó hai người đều lộ ra vẻ mặt mừng như điên, trong quân vò hoa quả số lượng vốn rất thưa thớt, vò hoa quả đã ít lại càng ít, bọn họ cũng chỉ là sau khi đánh hạ Hưng Khánh phủ mới nhận được một vò hoa quả, tư vị kia hiện tại vẫn như cũ khiến huynh đệ bọn họ thèm khát vô cùng, hiện tại được không một mâm hoa quả, bọn họ tự nhiên cũng sẽ không khách khí, bởi vậy đầu tiên là hướng Triệu Nhan tạ ơn, sau đó liền gặm lấy gặm để hoa quả trong vò.
- Quận Vương, chuyện này... Lão Vương nhìn đến Triệu Nhan cầm đi vò hoa quả bị mình nhố cho binh sỹ, lập tức muốn ngăn cản, nhưng cũng có chút không dám, dù sao nếu chẳng may để người ta biết lão nhổ nước miếng vào đõ ăn, mặc dù là nhằm vào đồ ăn của Lý Lượng Tộ, nhưng người khác chỉ sợ cũng sẽ hoài nghĩ lão có phải làm vậy với những thứ đồ ăn khác hay không, thậm chí về sau khả năng liền không ai dám ăn đồ ăn lão làm đi.
Triệu Nhan cũng nhìn thấy sự khó xử trên mặt lão Vương, hắn tưởng lão Vương lo lắng bị trách tội, bởi vậy cười mở miệng: - Không có việc gì, nếu thượng ti của ngươi hỏi, nói là bản Quận Vương ăn!
Triệu Nhan nói xong xoay người rời đi rồi, lão Vương cười khổ nhìn nhìn hai tên đang tranh nhau hoa quả bị nhổ nước miếng kia, lập tức lại không dám nói cho bọn hắn biết chân tướng, nếu không thế nào lão cũng sẽ bị hai thủ vệ này xé xác.
Kế tiếp lão Vương khom người lướt qua thủ vệ đi vào trong lều vải, sau đó đem đưa thức ăn từ cửa sổ nhỏ vào, đồ ăn cầm trong tay vừa đưa vào, bên trong Lương Hoàng hậu đem thức ăn sửa sang cho tốt, chợt khẽ nhíu mày hướng lão Vương hỏi: - Bình thường chẳng phải đều có một mâm hoa quả ư, vì sao hôm nay không có?
- Trong quân vật tư thiếu thốn, hôm nay hoa quả không có! Lão Vương tức giận, đối phương mặc dù là hoàng đế và Hoàng hậu của Tây Hạ, nhưng trong mắt lão chỉ là một đôi từ binh, hơn nữa còn hại chết không huynh đệ bằng hữu của lão, cho nên lão tự nhiên sẽ không có sắc mặt tốt.
- Hừ! Đồ khốn khiếp, ngươi cũng dám nói như vậy với chúng ta! Lão Vương vừa dứt lời, chỉ thấy bên trong Lý Lượng Tộ cũng giận tím mặt, nắm bát cơm lên đánh tới hướng lão Vương, đáng tiếc lại bị hàng rào cửa sổ ngăn trở, cơm bên trong và mảnh sứ vỡ rơi đầy đất.