Triệu Nhan ở trên núi cả đêm mới rời khỏi, buổi tối đó hắn với Hô Diên Khánh nói chuyện đến tận nửa đêm mới nghỉ ngơi, chính là bởi vì hắn có một nhiệm vụ trọng yếu giao cho đối phương, mà Hô Diên Khánh suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng đồng ý tiếp nhận nhiệm vụ này, đến ngày hôm sau liền tự mình đưa Triệu Nhan xuống núi.
Vài ngày sau, Hô Diên Khánh và tướng sĩ thủ hạ được thay thế, sau đó được sắp xếp một đội ngũ đặc thù, đến mức nhiệm vụ này của bọn họ, cũng chỉ có đô đầu Hô Diên Khánh biết rõ, lão Quỷ và Mặt Sẹo bọn họ mấy lần muốn hỏi thăm, nhưng đều bị Hô Diên Khánh che giấu mà trở về, chỉ nói rằng nhiệm vụ lần này cực kỳ nguy hiểm, có thể nói là cửu tử nhất sinh, nếu hiện tại bọn họ muốn rời khỏi vẫn chưa muộn, chỉ là không có người nào nguyện ý rời khỏi, bởi vì bọn họ biết nhiệm vụ càng nguy hiểm thì công lao lại càng lớn, trước kia bọn họ ở trong quân đội chỉ là muốn kiếm miếng cơm ăn, tuy nhiên hiện tại từ lúc đại quân liên tục thẳng lợi, tất cả mọi người đều muốn dùng chiến công đổi một cái công danh cho vợ con hưởng thụ, vì đạt được mục tiêu này, sinh tử sớm đã bị bọn họ vứt ra ngoài chín tầng mây rồi.
Lại vài ngày nữa trôi qua, gió bắc vốn vẫn luôn thổi mạnh từ đầu mùa đông hôm nay bỗng nhiên đổi hướng, không ngờ gió lại từ phía đông thổi tới, sức gió cũng không phải rất lớn, đến ngay cả nhánh cây khô héo cũng rất khó bị lay động, vì vậy biến hóa nho nhỏ này cũng không khiến nhiều người chú ý, chỉ là đám người Dương Văn Quảng trong quân đội Đại Tống đã chờ đợt gió đông này thật lâu rồi.
Ngay tại buổi tối ngày đầu tiên gió đổi sang phía đông, chuẩn bị đã lâu, Dương Văn Quảng bắt đầu điều động một đội quân bí mật, chuẩn bị chấp hành kế hoạch khinh khí cầu đã sớm đặt ra từ trước. Trong đó đội được điều động đầu tiên chính là đội ngũ đặc thù chỗ Hô Diên Khánh, đội ngũ này nhân số không nhiều, tính toán hết cũng mới chỉ hai nghìn người. Nhưng hai nghìn người này tất cả đều là tinh nhuệ được chọn ra, một người đều là người dám đánh dám liều mạng, hơn một trắm thủ hạ của Hô Diên Khánh tại đây căn bản không quá mức khiến người khác chú ý.
Vì không để người Tây Hạ trong thành nhìn ra sơ hở, quân đội Đại Tống điều động tất cả đều tiến hành vào buổi tối, hơn nữa ước chừng tốn hai buổi tối mới bố trí tất cả quân đội xong, trong đó ngoại trừ hai nghìn người chấp hành đột kích còn có hơn bảy vạn quân Tống mai phục tại quân doanh Đại Tống ở mặt đông, chỉ chờ sau khi đội ngũ đột kích mở cửa thành, bọn họ liền sẽ lập tức giết vào trong thành.
Mặt khác hai ngày này Dương Văn Quảng bọn họ cũng vô cùng lo lắng, một phần lo lắng người Tây Hạ phát hiện quân đội Đại Tống có điều động dị thường, phần khác lo lắng hướng gió phát sinh thay đổi, may mẫn ông trời nể tình, hai ngày nay gió đông nhè nhẹ vẫn tiếp tục thổi đến mà không đổi hướng.
Cũng chính là tình huống như vậy, tại khoảng canh bốn đêm ngày thứ hai, hơn bảy trăm chiếc khinh khí cầu đã chuẩn bị tốt bắt đầu được châm lửa trong quân doanh Đại Tống phía đông thành, vốn dựa theo tính toán lúc đầu của Triệu Nhan bọn họ, mỗi cái khinh khí cầu chở được bốn người, ngoại trừ một người ở trên để điều khiển khinh khí cầu, còn lại có thể vận chuyển ba người, từ đó liền có thể vận chuyển hai nghìn binh lực.
Tuy nhiên về sau lúc Dương Văn Quảng bọn họ cho tập luyện thực tế lại phát hiện, sau khi binh lính vũ trang đầy đủ, lập tức liền tăng thêm không ít sức nặng, dù sao bất kế là áo giáp hay là vũ khí đều vô cùng nặng, cứ như vậy mỗi cái khinh khí cầu cuối cùng cũng chỉ có thể chở được ba người. Vận chuyển binh lực sẽ ít hơn một phần ba so với dự tính.
Đối mặt với loại tình huống này, mấy người Triệu Nhan được mời đến cũng cảm thấy vô cùng sầu lo, hiện tại để cho kinh thành chuyển khinh khí cau đến thì đã không còn kịp rồi, càng không có khả năng giảm bớt vũ khí và khôi giáp của đám binh lính. Tuy nhiên cũng đúng vào lúc này, Chủng Kiến Trung kia lại lần nữa đề xuất ra một ý kiến, kết quả lập tức khiến mọi người dường như đang đi vào ngõ cụt bừng tỉnh ra.
Hóa ra dựa theo kế hoạch của Triệu Nhan bọn họ, sau khi khinh khí cầu bay đến trên khoảng không Hưng Khánh phủ, liền sẽ để binh lính dùng dù Triệu Nhan thiết kế nhảy xuống sau đó rời vào trong thành lấy tốc độ nhanh nhất tập hợp tại cửa thành, khinh khí cầu cũng không đi xuống. Tuy nhiên hiện tại Chủng Kiến Trung lại đề xuất, không bằng để khinh khí cầu chở, binh lính trực tiếp rơi xuống trong thành, như vậy có hai chỗ tốt, đầu tiên là binh lính trên khinh khí cầu không bị phân tán, khả năng chiến đấu của ba binh lính ở cùng một chỗ tốt hơn nhiều so với việc phân tán ra, thứ hai là binh lính không căn mạo hiểm nhảy dù xuống, dù sao ở đời sau, khi nhảy dù vẫn như cũ sẽ có vài phát sinh ngoài ý muốn, chớ nói chỉ là dù hiện tại Triệu Nhan thiết kế ra.
Lời nói của Chúng Kiến Trung lập tức khiến Triệu Nhan bọn họ như người mơ mới tỉnh, ngay lập tức đồng ý phương án này, nhưng phương án này cũng có một khuyết điểm cực lớn, thứ nhất lúc trước Dương Văn Quảng bọn họ đề nghị không để khinh khí cầu đáp xuống, sau đó ném lựu đạn và đạn pháo vào trong thành sẽ gây ra hỗn loạn, kế hoạch liền không cách nào áp dụng, mặt khác nếu những khinh khí cầu đáp xuống trong thành kia dự đoán sẽ gây nên tổn hại lớn, phải biết rằng chỉ phí chế tạo khinh khí cầu không hề thấp, tuy nhiên so sánh với Hưng Khánh phủ mà nói, mấy trăm chiếc khinh khí cầu cũng không đáng kể chút nào.
Cuối cùng điều đáng nhắc tới chính là, những khinh khí cầu trước đó đều được cải trang, bốn phía chỗ lò lửa đều tăng thêm cọc chắn, bởi vậy khiến cho ánh sáng từ bên trong lò lửa rất khó chiếu ra ngoài, mặt trên có túi khí, phía dưới lại có giỏ treo che đậy, hơn nữa túi khí cũng được quét sơn màu đậm, trong đêm tối rất ít có khả năng bị phát hiện.
Đợi cho sau khi tất cả khinh khí cầu đều được chuẩn bị xong cũng đã là hừng đông rồi, đến khi khoảng thời gian này vừa qua, phía chân trời đằng đông sẽ sáng lên, lúc đó cũng chính là thời khắc nhảy dù đột kích, mặt khác lúc đó cũng là thời điểm mọi người lơi lỏng cảnh giác nhất, đánh lén càng có cơ hội thành công hơn.
Nghe lời Dương Văn Quảng ra lệnh một tiếng, hơn bảy trăm khinh khí cầu bắt đầu lục đục bay lên, sau đó được gió đông chậm nì thổi về phía Hưng Khánh phủ, trước đó Triệu Nhan đã đích thân đo đạc tốc độ gió cùng với tốc độ di chuyển của khinh khí cầu trên không, hơn nữa thời gian khinh khí cầu bay lên cùng với phương hướng cũng đã được tính toán nghiêm khắc, đợi cho đến khi khinh khí cầu bay đến cửa đông Hưng Khánh phủ, phía chân trời đằng đông cũng vừa vặn sắp sáng, để cho các tướng sĩ trên khinh khí cầu có thể nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh, thuận lợi cho bọn họ hạ xuống thành.
So sánh với quân doanh Đại Tống bận rộn suốt hai buổi tối, trong thành Hưng Khánh phủ lại có vẻ vô cùng bình yên, từ lúc Đại Tống bao vây Hưng Khánh phủ, toàn bộ trong thành liền áp dụng giới nghiêm, sau khi mặt trời lặn đến lúc mặt trời mọc, thời gian đó bất cứ dân chúng nào cũng không được xuất hiện trên đường phố, mỗi khi trời tối trong thành đều có quân Tây Hạ đi tuần tra, trên đầu thành lại có binh lính trực đêm, phòng ngừa quân Tống đánh lén.
Tuy nhiên bởi vì cái gọi là rắn không thể dài lâu, từ lúc Đại Tống bao vây Hưng Khánh phủ đến hiện tại cũng đã được một tháng, ngoại trừ mỗi ngày tấn công theo thông lệ ra, quân đội Đại Tống cũng không có động tĩnh gì quá lớn, điều này khiến cho quân Tây Hạ cũng đần đần thích ứng với tần suất tấn công này của Đại Tống, tinh thần cũng dần đần buông lỏng xuống.
Cũng chính bởi vì như vậy, nên khi Đại Tống rốt cục đã bắt đầu phát động tập kích bất ngờ, trong thành Hưng Khánh phủ lại không có bất kỳ chuẩn bị gì, đặc biệt bây giờ lại là rạng sáng, đại bộ phận người trong thành đều đang ngủ say, binh lính canh gác trên đầu thành cả đêm cũng đang ngủ gà ngủ gật, binh lính tuần tra trên đường phố cũng đều đang chuẩn bị về thay ca đi ngủ, căn bản không phát hiện ra bầu trời tối mờ trên đỉnh đầu xuất hiện vô số đốm màu đen.
Hô Diên Khánh hiện tại đang ngồi trên một chiếc khinh khí cầu bay trên không Hưng Khánh phủ, trước. đó Triệu Nhan tìm y là muốn để y tham dự hành động lần này, tuy rằng hiện tại bầu trời vẫn vô cùng mờ tối, nhưng ngọn đèn trên thành Hưng Khánh phủ vẫn đang giúp chỉ dẫn phương hướng cho bọn họ, y lập tức lớn tiếng phân phó nói: - Lão Quý, lập tức tắt lò lửa hạ xuống!