Ngôi Danh Duật Chính bò dậy từ trên giường rất sớm, sau đó vươn vai một cái thật dài, rồi mới ra khỏi phòng mình, tôi tớ trong phủ khi nhìn thấy gã, tất cả đều vô cùng cung kính đồng thanh một tiếng "Đô tống quản", trong ánh mắt cũng dấy lên vẻ kính sợ, khiến gã cũng không căm được có cảm giác bay bổng.
Thực ra cũng khó trách Ngôi Danh Duật Chính đắc ý như vậy, gã tuy xuất thân hoàng tộc, nhưng vì tổ tiên không tranh giành, đến đời của gã, gia nghiệp sớm đã tàn lụi gần hết, thậm chí cuối cùng còn kém hơn đám dân thường người Hán thấp hèn, nhưng Ngôi Danh Duật Chính lại trời sinh có con mắt tỉnh tường, lúc đó vẫn là Một Tàng thị độc tài quyền lực, gã đã nhìn ra Lý Lượng Tộ nhất định không cam tâm bị khống chế, thế là cứ lợi dụng thân phận vương tộc tìm cơ hội tiếp cận Lý Lượng Tộ, cuối cùng thu hút sự chú ý của Lý Lượng Tộ, trở thành thân cận của Lý Lượng Tộ.
Không thể không nói vận may của Ngôi Danh Duật Chính rất tốt, Một Tàng Thị năm đó tuy phong độ ngời ngời, gần như nắm trong tay gần nửa binh lực của Tây Hạ, nhưng sau cùng vẫn bị Lý Lượng Tộ trẻ tuổi đánh bại, trở thành trò cười của Tây Hạ, mà Ngôi Danh Duật Chính cũng mượn cớ này xoay chuyển, trở thành một trong những thân tín của Lý Lượng Tộ, thậm chí còn được phái đi sứ Đại Tống, cầu thân công chúa của Đại Tống cho Lý Lượng Tộ, đáng tiếc hoàng đế Nhân Tông lúc đó lại cự tuyệt, nhưng Ngôi Danh Duật Chính lại thuyết phục được Đại Tống liên minh với Tây Hạ, vì thế càng trở thành một trong những công thần của Tây Hạ.
Một lần đi sứ thành công giúp Ngôi Danh Duật Chính đạt được công lao không nhỏ, nhưng con người lòng tham vô đáy, Ngôi Danh Duật Chính nhanh chóng phát hiện, muốn trở thành nhân vật có thực quyền ở' Tây Hạ, ngoài đạt được sự trọng dụng của hoàng đế điện hạ ra, trong tay bắt buộc phải nắm binh lực. Dù sao Tây Hạ vốn dĩ chính là một quốc gia đặt vũ lực hàng đầu, nếu trong tay không có binh lực, thì dù địa vị cao đến đâu cũng vô dụng, thậm chí có lúc một câu nói của hoàng đế đã có thể khiến ngươi mất đi tính mạng, nhưng nếu trong tay có binh quyền, thì cho dù hoàng đế muốn động đến ngươi, cũng phải cân nhắc một chút.
Cũng chính vì nguyên nhân trên, nên Ngôi Danh Duật Chính trong thời gian sau đó, bắt đầu nỗ lực để giành lấy binh quyền, mà tầm nhìn của y nhanh chóng chuyển đến một nhân vật quan trọng trên triều đình, người này tên là Mạn Mị, được xưng là công thần khai quốc của Tây Hạ, điều này là vì ban đầu khi Một Tàng thị chuyên quyền, Mạn Mị trong tay lãnh đạo năm vạn đại quân của phủ Tây Bình không hề nương nhờ vào Một Tàng Thị, ngược lại trở thành địch thủ của Một Tàng thị. Lý Lượng Tộ cũng cật lực lôi kéo y, cuối cùng khi tiêu diệt Một Tàng thị, cũng may mà Mạn Mị thống lĩnh đại quân áp chế thế lực của Một Tàng thị, mới giúp Lý Lượng Tộ có thể thuận lợi tiêu diệt Một Tầng thị, cũng chính vì công lao này, mới khiến Mạn Mị có được danh hiệu Đệ nhất công thần Tây Hạ.
Tuy nhiên có câu vật cực tất phản, Ngôi Danh Duật Chính nhanh chóng phát hiện Mạn Mị người này hơi ngu xuẩn, có công lao lớn như vậy lại không biết khiêm tốn, ngược lại còn diễu võ dương oai, lại thêm y nắm trong tay năm vạn đại quân tỉnh nhuệ của Tây Bình, chủ yếu đóng quân ở vùng châu Tây An, cách phủ Hưng Khánh không xa lắm, nếu Mạn Mị có ý đồ mưu phản, rất có khả năng trong vòng mấy ngày sẽ có thể đuổi giết tới phủ Hưng Khánh, với tính tình của Lý Lượng Tộ đương nhiên không mong muốn bên cạnh mình có sự uy hiếp như vậy.
Ngôi Danh Duật Chính cũng chính là nhìn ra điểm trên, thế là y bắt đầu cố ý tìm kiếm cơ hội gièm pha Mạn Mị trước mặt Lý Lượng Tộ. Vừa khéo Lý Lượng Tộ cũng muốn thủ tiêu mối uy hiếp tiềm tàng Mạn Mị này, kết quả hai người liên kết với nhau, năm ngoái khi Lý Lượng Tộ tấn công Đại Tống, cũng vừa hay xuất binh từ châu Tây An lãnh địa của Mạn Mị, hơn nữa còn cố ý điều đại quân trong tay Mạn Mị ra chiến trận. Kết quả cuối cùng tổn thất nghiêm trọng, Mạn Mị nhất thời cũng tổn thương nguyên khí.
Vì sự ngăn chặn của Triệu Húc, cuối cùng Lý Lượng Tộ chỉ có thể bất đắc dĩ lui binh, nhưng đối với lăn dùng binh thất bại này, nội bộ Tây Hạ chắc chắn cần tìm được một người gánh tội, y thân là hoàng đế đương nhiên không thể phạm sai, thế là dưới hoàn cảnh này, Mạn Mị thân là đô tổng quản châu Tây An 'rở thành mục tiêu thích hợp nhất.
Nghĩ đến những điều trên, Ngôi Danh Duật Chính ra khỏi phòng cũng không kìm được đắc ý cười lớn, Mạn Mị căn bản chưa từng nghĩ Lý Lượng Tộ sẽ đối phó y, một tháng trước Lý Lượng Tộ triệu y vào kinh thành, y chỉ mang theo một đội cận vệ trở về phủ Hưng Khánh, kết quả vừa vào phủ Hưng Khánh, Mạn Mị liền bị bắt giam lại, sau đó Lý Lượng Tộ liền áp đặt tội danh lần trước xuất binh thất bại lên đầu y, rồi phái Ngôi Danh Duật Chính tiếp quản binh lực châu Tây An.
Mạn Mị hoạt động tại châu Tây An nhiều năm, đương nhiên có không ít thân tín, những người này nhìn thấy Mạn Mị bị oan uổng, nhất thời cũng đồng lòng phẫn nộ, thậm chí có người muốn khởi binh tạo phản, nhưng Ngôi Danh Duật Chính lại sớm có chuẩn bị, vừa đến châu Tây An đã dùng thủ đoạn tàn nhẫn giết mấy tên làm loạn nhất, thêm nữa Lý Lượng Tộ lại triệu tập binh lực phủ Hưng Khánh đàn áp, khiến các tướng lĩnh châu Tây An còn lại cũng không dám có hành vi khác thường, cuối cùng Ngôi Danh Duật Chính dùng gần một tháng, mới nắm trong lòng bàn tay toàn bộ binh lực châu Tây An, đồng thời cũng vào ngày hôm qua, gã nhận được tin xử trảm Mạn Mị ở phủ Hưng Khánh, điều này cũng tượng trưng cả châu Tây An không còn bất kì liên hệ gì với Mạn Mị, từ hôm nay trở đi, binh lực châu Tây An sẽ hoàn toàn thuộc về Ngôi Danh Duật Chính gã.
Ngôi Danh Duật Chính vô tình đi đến tiền viện của đô quản phủ, chế độ quan lại của Tây Hạ cũng đều xây dựng mô phỏng theo Đại Tống, thậm chí tên gọi chức quan cũng y hệt nhau, nhưng vì hoàn cảnh hai nước. khác nhau, khiến một số chức quan tuy cùng tên, nhưng quyền lực trong tay lại hoàn toàn không giống, ví dụ như đối với nhất phủ mà nói, tuy đều đặt ra chức đô quản, nhưng Đại Tống trọng văn khinh võ, chức vị đô quản nắm giữ binh quyền thông thường đều do quan văn đảm nhiệm, thực tế phó đô quản nằm giữ binh quyền cũng chịu sự khống chế của quan sát sứ, nhưng chức đô quản của Tây Hạ lại tập trung đại quyền quân chính trên người, so với chức tiết độ sứ của Đường mạt cũng không thua kém là bao.
Trước cửa chính của sảnh phía trước phủ đô quản, mấy chục chiếc xe lớn chở tủ binh dừng ở đó, Ngôi Danh Duật Chính khi nhìn thấy những cũi tù này không hề ngạc nhiên, ngược lại còn có chút đắc ý bật cười, sau đó chậm rãi đi lên phía trước, bị giam giữ trong những xe cũi tù này đều là gia quyến của Mạn Mị, và người nhà những tướng lĩnh trước đó chuẩn bị tạo phản, họ sắp bị áp giải tới phủ Hưng Khánh, sau đó do Lí Lượng Tộ đích thân xử lí.
- Cẩu Tặc, ngươi bịa đặt tội danh hãm hại phụ thân ta, sớm muộn có ngày sẽ không được chết tử tế!
Ngôi Danh Duật Chính vừa đi đến đây, một chiếc xe cũi tù dẫn đầu lập tức truyền đến tiếng chửi rủa của một thanh niên, chỉ thấy người thanh niên này mặc trên người bộ áo tù mỏng manh, khuôn mặt tràn đầy vẻ oán hận, ánh mắt nhìn Ngôi Danh Duật Chính giống như muốn ăn tươi nuốt sống.
- Ha ha, mặc kệ ta sau này có thể chết tử tế hay không, nhưng ta chỉ biết Thưởng Di ngươi chắc chắn phải chết trước mặt ta! Đối với lời chửi rủa của người thanh niên đó, Ngôi Danh Duật Chính lại không chút để tâm cười nói, người thanh niên trong cũi từ này tên là Thưởng Di chính là con trai của Mạn Mị, trước đây cũng là tướng lĩnh xuất sắc nhất trong lớp thanh niên Tây Hạ, đáng tiếc chịu liên lụy từ phụ thân, bây giờ cũng rơi vào cảnh tù tội, chỉ cần đến phủ Hưng Khánh, lúc đó nhất định cũng là lúc chết của y.