Triệu Nhan tuy rằng cười an ủi Nhan Ngọc Như và Ẩn Nương, nhưng kỳ thật trong lòng của hắn cũng có chút lo lắng, dựa theo Liễu Không miêu tả, sông ngầm này đi qua toàn bộ địa cung, hơn nữa không chỉ có một lối vào. Điều này làm cho Triệu Nhan lo lắng nếu chẳng may người trong địa cung chờ ở lối vào khác ở phía trước thì sẽ hỏng hết việc.
Nhưng khiến Triệu Nhan không nghĩ tới chính là lo lắng của hắn không xảy ra, hẳn phát hiện ven đường thật sự có vài lối vào sông ngầm, nhưng cũng không có người đi vào. Điều này làm cho Triệu Nhan có chút không rõ ràng, lẽ ra sau khi mình vào sông ngầm thì người trong địa cung phải nghĩ cách chặn mình lại mới đúng. Nhưng hiện tại lại không có ai, loại tình hình này rất không bình thường.
Tuy trong lòng có nghỉ hoặc, nhưng tay Triệu Nhan cũng không ngừng, thậm chí càng thêm ra sức chèo thuyền, hy vọng có thể sớm một chút đi ra mạch nước ngầm lớn ở bên ngoài. Tuy rằng đến đó cũng chưa chắc an toàn tuyệt đối, nhưng vẫn an toàn hơn so với giống như con chuột chạy dưới sông ngầm như bây giờ.
- Không tốt, các ngươi ôm chắc mép thuyền đi!
Đúng lúc này, Triệu Nhan bỗng nhiên cao giọng. hô, đồng thời vứt bỏ hai mái chèo ôm lấy mép thuyền, Nhan Ngọc Như và Ẩn Nương ngồi đối mặt với Triệu Nhan, căn bản không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cũng theo phản xạ có điều kiện mà ôm lấy mép thuyền.
-Ầm!
Nhan Ngọc Như và Ẩn Nương cảm thấy thân thuyền rung lên mãnh liệt, sau đó một lực mạnh đập đến, khiến cho ba người ngồi không vững, Triệu Nhan thậm chí còn đụng vào ngực Nhan Ngọc Như, hai người lăn thành một đoàn. Nhưng cũng may hai người giằng co cùng một chỗ, mới khiến cho bọn họ không bị văng ra ngoài.
-A! Bùm....
Ngay khi Triệu Nhan và Nhan Ngọc Như ngã sấp xuống ở trong thuyền thì chợt nghe đến tiếng thét chói tai của Ẩn Nương, ngay sau đó liền truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống nước. Điều này làm cho Nhan Ngọc Như quát to một tiếng, xoay người ngồi dậy thì phát hiện Ẩn Nương đã rơi vào sông ngầm, hiện tại đang đau khổ giãy dụa trong dòng nước xiết.
- Ẩn Nương!
Nhan Ngọc Như nhìn thấy vậy thì đứng lên định nhảy xuống sông, nhưng bị Triệu Nhan ôm lấy khuyên. nhủ:
- Đừng xúc động, nước sông chảy xiết như vậy, cho dù bơi giỏi đến thế nào cũng vô dụng thôi. Chúng ta mau tìm dây thừng ném xuống, có lẽ có thể kéo được Ẩn Nương lên!
Triệu Nhan nói cũng đúng với tình hình thực tế, nơi này cách cửa ra sông ngầm vào hẳn là không xa, nhưng nước sông chảy xiết vô cùng. Vừa rồi Triệu Nhan chỉ lo chèo thuyền, tuy rằng đầu thuyền có gắn cây đuốc nhưng căn bản không thấy rõ mặt sông. Kết quả vừa rồi trên mặt sông bỗng nhiên xuất hiện một 'tảng đá ngầm lớn, gần như chẳn cả nửa mặt sông, điều này làm cho Triệu Nhan không kịp chuyển hướng, mép thuyền đụng vào tảng đá lớn, kết quả là xảy ra chuyện vừa rồi. Hơn nữa lấy tốc độ dòng nước bây giờ, nếu Nhan Ngọc Như nhảy xuống cứu người thì rất có thể sẽ cùng với Ẩn Nương bị đẩy ra xa hơn.
Tuy rằng Nhan Ngọc Như vội vã muốn cứu Ẩn Nương, nhưng cũng biết mình nhảy xuống cũng chỉ vô ích. Chỉ trong nháy mắt thì Ấn Nương đã bị đẩy ra xa cả mấy trượng, dòng nước chảy xiết như vậy cho dù bơi giỏi thế nào cũng vô ích, huống chỉ nàng căn bản không biết bơi.
Triệu Nhan nhìn thấy Nhan Ngọc Như tỉnh táo lại, hắn lập tức xoay người lục lọi trên thuyền, rất nhanh đã Tìm thấy một sợi dây thừng to. Chỉ có điều Ẩn Nương lúc này bị đẩy ra rất xa, cũng không biết dây thừng có đủ dài hay không. Nhưng hiện tại cũng mặc kệ những thứ này, Triệu Nhan đưa đầu dây thừng cho Nhan Ngọc Như, sau đó ra sức ném dây thừng về phía Ẩn Nương.
Ẩn nương thì biết bơi chút ít, vì thế mới có thể cầm cự lâu như vậy trong dòng nước xiết mà không bị chìm xuống. Nhưng lúc này nàng cũng sắp kiên trì không nổi nữa, khi thấy Triệu Nhan ở trên thuyền ném. dây thừng cho mình thì trong ánh mắt Ẩn Nương lóe lên khao khát muốn sống. Nhưng rất nhanh khiến nàng thất vọng chính là tuy rằng dây thừng được ném ra nhưng còn cách nàng khoảng một trượng. Nếu ở trên mặt sông tĩnh lặng thì nàng còn có thể bơi qua, nhưng. trong dòng nước chảy xiết thì Ấn Nương chỉ có thế trơ. mắt mà nhìn dây thừng cách mình càng lúc càng xa.
-Ẩn nương...
Nhìn thấy dây thừng không đến được chỗ của Ẩn Nương, Nhan Ngọc Như trên thuyền rên rỉ một tiếng, tuy rằng biết rõ là chết nhưng vẫn muốn nhảy xuống nước. Nhưng nàng lại bị Triệu Nhan ôm chặt lấy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Ẩn Nương bị dòng nước cuốn đi, điều này làm cho nàng không kiềm được mà phát ra tiếng khóc rống xé ruột xé gan.
- Ngọc Như, bây giờ không phải là thời điểm để khóc, hơn nữa Ẩn Nương chỉ là bị nước cuốn trôi đi, cũng không nhất định sẽ chết. Phía trước chính là mạch nước ngầm rộng lớn, nơi đó dòng nước yên bình, có lẽ Ẩn Nương sẽ được cứu!
Triệu Nhan ôm Nhan Ngọc Như lớn tiếng khuyên nhủ, kỳ thật hắn cũng biết lăn này Ẩn Nương là cứu tử nhất sinh, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể nói như vậy.
Nhan Ngọc Như nghe được lời nói của Triệu Nhan giống như là bắt được phao cứu sinh, nàng vội vàng nói:
- Đúng, chúng ta chèo thuyền nhanh lên, nói không chừng còn có thể cứu được Ấn Nương.
Triệu Nhan và Nhan Ngọc Như lập tức chèo thuyền tăng tốc, lúc này dòng nước càng thêm chảy xiết, trong sông có thể còn có đá ngầm, hành động tăng tốc giống như liều mạng này của bọn họ rất có000 thế sẽ làm lật cả chiếc thuyền. Nhưng hiện tại cứu người quan trọng hơn, Triệu Nhan và Nhan Ngọc Như cũng không quan tâm những việc này.
Coi như là Triệu Nhan bọn họ rất may mắn, ngoại trừ tảng đá ngầm vừa rồi thì không gặp được những trở ngại khác. Hơn nữa Triệu Nhan chèo được vài cái thì bỗng nhiên cảm giác dưới chân chợt nhẹ, sau đó cả thuyền cả người đột nhiên rơi xuống. Lúc này Triệu Nhan nhờ ánh lửa mới phát hiện, hoá ra bọn họ đã ra khỏi sông ngầm, chí có điều chênh lệch độ cao cửa ra của sông ngầm rất lớn, giống như là một thác nước, bọn họ đang từ trên đỉnh thác nước rơi xuống.
-Ầm!
Một tiếng vang rất lớn, thuyền nhỏ của Triệu Nhan rơi xuống mặt nước, may mân Triệu Nhan và Nhan Ngọc Như đã bị bắn ra ngoài thuyền, nếu vẫn còn ở trên thuyền nhỏ thì chỉ sợ hai người đều sẽ bị thương. Nhưng cho dù là như thế, Triệu Nhan và Nhan Ngọc Như cũng không chịu nổi, từ không trung rơi xuống nước, hai người cảm thấy toàn thân chợt lạnh, sau đó liền rơi vào trong nước sông lạnh như băng.
Sau khi Triệu Nhan rơi xuống nước thì lập tức cảm thấy nước sông lạnh thấu xương, lạnh khiến cho toàn thân hắn run lên, may mắn tay chân không có xuất hiện tình trạng bị chuột rút. Hắn lập tức ra sức bơi về phía đầu sông, hân bơi không giỏi lầm, nhưng để bảo vệ mạng sống thì không thành vấn đề.
- Cứu... Cứu mạng!
Đúng lúc này, Triệu Nhan nghe được tiếng kêu cứu của Nhan Ngọc Như, hẳn lập tức nhìn về phía phát ra âm thanh, mượn ánh sáng không biết từ nơi nào thì thấy Nhan Ngọc Như đang liều mạng giấy dụa trên mặt nước. Điều này làm cho Triệu Nhan thầm kêu một tiếng không xong, lúc trước hẳn nhìn thấy Nhan Ngọc Như liều mạng muốn cứu Ẩn Nương, còn tưởng rằng nàng bơi rất giỏi, nhưng hiện tại xem ra thì mình hiểu lầm rồi.
Cứu người quan trọng hơn, Triệu Nhan cũng không dám chậm trễ, hắn dùng một loại tư thế bơi lội hết sức khó coi bơi đến phía sau Nhan Ngọc Như, sau đó dựa theo phương pháp cứu người học được ở đời sau vươn cánh tay từ sau lưng ôm lấy Nhan Ngọc Như. Tuy loại động tác cứu người này thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng thao tác thực tế cũng không phải dễ dàng như vậy, bởi vì lúc này Nhan Ngọc Như đã uống không ít nước, thần trí có chút không rõ ràng lắm. Khi Triệu Nhan vừa mới tới gần nàng, nàng lập tức giằng co, kết quả làm hại Triệu Nhan cũng uống rất nhiều nước sông lạnh như bằng. Cuối cùng thật vất vả mới ôm được.
nàng, sau đó chăm chậm kéo nàng bơi đến chỗ thuyền nhỏ.
Thuyền nhỏ vô cùng chắc chắn, thác nước cũng chỉ cao khoảng một trượng, bởi vậy rơi xuống cũng không bị hề hấn gì. Triệu Nhan đưa Nhan Ngọc Như lên thuyền, sau đó mình cũng trở mình lên thuyền. Nhưng lúc này hắn lại phát hiện ra một tình huống không xong, đó là Nhan Ngọc Như hôn mê rồi
Đưa tay sờ mũi Nhan Ngọc Như, lại phát hiện nàng đã không còn thở. Nhưng ở cổ thon dài còn có thể cảm nhận được mạch đập yếu ớt, điều này làm cho Triệu Nhan nhẹ nhàng thở ra, hẳn nói với Nhan Ngọc Như đang hôn mê:
- Tình huống khẩn cấp, xin đắc tội vậy!
Triệu Nhan nói xong nằm sấp xuống, bắt đầu hô hấp nhân tạo cho Nhan Ngọc Như, đây cũng là vì không còn cách nào. Chẳng qua khi Triệu Nhan chạm vào đôi môi lạnh như băng của Nhan Ngọc Như thì trong lòng không khỏi rung động, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại, bắt đầu hô hấp nhân tạo rất nghiêm túc.
- Khụ!
Chưa đến một phút đồng hồ, Nhan Ngọc Như bỗng nhiên ho khan kịch liệt một tiếng, đồng thời phun ra nước uống vào khi nãy. Xui xẻo là Triệu Nhan đang hô hấp nhân tạo cho nàng, kết quả là bị phun vào miệng. Đừng tưởng rằng toàn thân mỹ nữ là thơm mát, hương vị hỗn hợp dịch dạ dày và nước sông rất hôi thối, huống chỉ còn là bị phun vào cổ họng, Triệu Nhan thiếu chút nữa bị sặc chết.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!