- Chuyện ở hải ngoại?
Triệu Nhan nghe thấy câu hỏi của Liễu Không ngây người ra, ngay sau đó truy hỏi:
- Liễu Không ngươi sao lại có hứng thú với chuyện ở hải ngoại?
- Là thế này, trước đây khi thần ở Sơn Đông, từng gặp phải một trận bão lớn trên biển, kết quả một đội thuyền xuất phát từ Quảng Châu đến Triều Tiên vì tránh bão, không thể không cập bến, sau đó người của đội thuyền này còn lên bờ mua rất nhiều đồ, vị chủ tàu của đội thuyền này rất có hiểu biết, tiểu tăng có giao tiếp với ông ấy một lăn, biết được một số chuyện ở hải ngoại, chỉ là một số chuyện ông ấy cũng không nói rõ, vì vậy mới muốn tìm hiểu từ quận vương.
Liễu Không mỉm cười giải thích.
- Ta cũng rất hứng thú với chuyện ở hải ngoại, đội tàu nhà Đức Ninh công chúa thật sự đại phát đại lộc, người trong kinh thành không ai không hâm một
Vẫn chưa đợi Triệu Nhan lên tiếng, Tào Tung đã cướp lời, từ khi y tiếp quản chuyện làm ăn của gia tộc, bây giờ tiểu tử này trong đầu đều là tư tưởng kiếm tiền, nhưng điều này cũng không tồi, ít nhất còn tốt hơn y trước đây trộm đồ khắp nơi
- Ha ha, nói đến chuyện ở hải ngoại, e là không có ai rõ hơn quận vương đâu, ban đầu dạy học ở Hiển V¡ Quán, quận vương ngày đầu tiên giảng bài về vị trí địa cầu nơi mà chúng ta đang sống, trong đó khiến thần ấn tượng sâu sắc nhất chính là, trên địa cầu chúng ta sinh sống này đại bộ phận đều là nước biển, cho nên đích thực nên gọi là thủy cầu mới phải.
Tô Thức nghe đến đây cũng cười lớn nói, trong bốn người ngồi đây, cũng chỉ có y từng nghe Triệu Nhan giảng bài.
- Nếu nói như vậy, băn tăng thật sự hỏi đúng người rồi, không biết quận vương có thể giảng giải cho chúng thần lần nữa không?
Liễu Không nghe thấy lời của Tô Thức cũng không kìm được mắt sáng lên nói, Tào Tung và Hô Diên Bình lúc này cũng tràn đầy hiếu kì nhìn chằm chằm Triệu Nhan.
Thấy bộ dạng của Liễu Không và Tào Tung, Triệu Nhan đành cười nói:
- Nói đến chuyện hải ngoại, đây cũng không phải nói một hai câu là có thể nói rõ được, thậm chí hôm đó lên lớp, ta cũng chỉ giảng khái quát, nếu các ngươi đã muốn nghe, vậy ta sẽ giảng chỉ tiết một chút chuyện hải ngoại, chỉ cần các ngươi không cảm thấy nhàm chán là được!
Triệu Nhan bắt đầu nói từ vùng duyên hải Đại Tống, đầu tiên giới thiệu về vị trí các nước Triều Tiên, Oa quốc và Lưu Cầu, sau đó lại giảng giải phong tục tập quán của các miền, rồi mới bắt đầu giới thiệu đến dải đất Nam Dương, rồi kéo dài tới các nơi xa hơn.
Theo sự thuyết giảng của Triệu Nhan về bốn đại dương bảy châu lục, Liễu Không và Tô Thức bọn họ cũng nghe say sưa, trong đó Tô Thức vẫn còn tốt, y trước đó dù sao cũng từng nghe giảng của Triệu Nhan, nhưng Liễu Không và Tào Tung bọn họ lại vừa si mê vừa kinh sợ, vì họ là lăn đầu tiên biết, hóa ra trái đất mà mình sống này là rộng lớn như thế, lãnh thổ Đại Tống tuy lớn, nhưng cũng chỉ chiếm một góc nhỏ trên địa cầu, so sánh ra, thế giới ngoài kia còn bao la hơn nhiều.
Triệu Nhan giảng một mạch từ sáng tới chiều, giữa lúc đó còn dành thời gian cho Liễu Không và Tào Tung bọn họ đặt câu hỏi, cũng may đây chỉ là chuyện phiếm giữa bạn bè với nhau, không cần nói to như lúc lên lớp, nếu không họng của Triệu Nhan cũng không chịu nổi rồi, tuy nhiên cho dù là như vậy, Triệu Nhan cuối cùng vẫn cảm thấy bản thân hôm nay thật sự nói quá nhiều, quai hàm có chút ê ẩm. Uống hết ly trà này đến ly trà khác, khó khăn lắm mới thỏa mãn được cơn tò mò của Liễu Không bọn họ.
- Tam ca nhi. Theo như huynh nói, cái nơi gọi là châu Mĩ đó dường như còn sầm uất hơn Nam Dương, hơn nữa khắp nơi đều là quặng vàng bạc, nếu chúng ta có thể đến đó, chẳng phải là tiêu không hết tiền sao?
Tào Tung cuối cùng hai mắt sáng lên nói, y quan tâm nhất chính là vàng bạc ở châu Mĩ đó, thậm chí bây giờ đã tính toán có nên rút ra một ít nhân lực vật phẩm thành lập một đội tàu rồi không?
- Vàng bạc ở châu Mĩ đích thực rất nhiều, đặc biệt là vùng Trung Mĩ, người ở đó đều thích dùng vàng làm thành đồ dùng hiến tế thần linh, nhưng châu Mĩ cách chúng ta ở đây thực sự quá xa, ngươi muốn đến đó, bắt buộc phải đi qua Oa quốc, sau đó tìm một hải lưu từ bờ biển đông của Oa quốc hướng về phía đông, thuận theo hải lưu đi một hai tháng, chắc là có thể tới được Bắc Mĩ, đến lúc đó ngươi lại men theo đường bờ biển xuống phía nam, mất hơn một tháng, là có thể tới Trung Mĩ rồi.
Triệu Nhan lại cười ha ha nói.
Tuy kĩ thuật hàng hải của Đại Tống đã rất phát triển, nhưng phải liên tục đi lại trên biển một hai tháng, văn còn khó khăn không nhỏ. Triệu Nhan nói như vậy vốn dĩ là muốn tạt gáo nước lạnh vào Tào Tung, nhưng Tào Tung nghe xong lại không chút tức giận nói:
- Khó khăn có nhiều một chút, nhưng cũng không phải không có khả năng, sau khi trở về đệ sẽ thương lượng cùng gia đình, sẽ nghĩ ra cách giải quyết thôi.
- Cửu ca nhi có chí khí, nhưng chuyện tốt như vậy. không thể ích kỉ mình ngươi được, đến lúc đó chúng ta cũng đi châu Mĩ đoạt vàng!
Hô Diên Bình lúc này lại cao giọng hét, nhà họ vốn xuất thân người Hồ, tuy tiếp xúc với văn hóa Hán bao nhiêu năm nay, nhưng vì lợi ích gia phong tốt đẹp của Hô Diên gia, khiến người nhà họ vẫn giữ vững không ít tác phong của người Hồ, ví dụ như chuyện đoạt vàng, Triệu Nhan và Tào Tung tuy cũng từng nghĩ tới trong lòng, nhưng tuyệt đối không nói ra.
-Tô Thức lúc này lại không để ý tới chí hướng tới châu Mĩ của Tào Tung và Hô Diên Bình, ngược lại vẻ mặt trầm tư lên tiếng:
- Theo những gì quận vương nói, hải ngoại còn giàu có hơn Đại Tống ta rất nhiều, ví dụ như vùng Nam Dương, không những có nhiều các loại hương liệu, mà khí hậu nhiệt đới đất đai phì nhiêu, vô cùng thích hợp trồng lúa, nếu Đại Tống ta có thể chiếm cứ Nam Dương, chẳng phải có thể thêm một kho lúa khổng lồ sao?
- Tử Chiêm huynh nghĩ quá đơn giản rồi, ta trước. đây từng nghe chủ tàu đó nói đền tình hình ở Nam Dương, ở đó thực sự khí hậu nóng bức, đất đai màu mỡ, nhưng đồng thời cũng khí độc hoành hành, ngoài người dân bản địa ra, người ngoài rất khó thích ứng với khí hậu địa phương, huống hồ Đại Tống chúng ta phía nam còn có lãnh thổ rộng lớn vẫn chưa khai phá, làm gì có thời gian đi ra biển?
Liễu Không lúc này lại mở miệng phản bác.
- Đại sư nói không sai, Nam Dương tuy phồn thịnh, nhưng khí hậu lại khiến người ta khó chịu được, huống chỉ Đại Tống chúng ta còn có tương đối nhiều vùng đất chưa khai khẩn, ngoài ra phía bắc còn có hai kẻ địch mạnh là Tây Hạ và Bắc Liêu, cho nên trong thời gian ngắn, Đại Tống chúng ta căn bản không thể khai thác Nam Dương.
Tào Tung lúc này bỗng nhiên nói tiếp, đồng thời trong ngữ khí cũng mang theo vài phần tiếc nuối, dù sao hương liệu và khoáng sản ở Nam Dương đó thực sự khiến người khác thèm thuồng
- Ha ha, không thể chiếm cứ đúng là thật, nhưng. cũng không đồng nghĩa với chúng ta vứt bỏ Nam Dương, tài nguyên ở đó phong phú, chúng ta hoàn toàn
có thể dùng thương nghiệp khống chế nơi đó, ví dụ như Đức Ninh công chúa đại tỷ ta đã có trong tay một đội tàu, hằng năm qua lại giữa Nam Dương và Đại Tống, mỗi năm thu lợi vô cùng lớn.
Triệu Nhan lúc này cười ha ha nói, đối với Nam Dương, hẳn cũng luôn hết sức lưu tâm, chỉ cần có thể giải quyết một trong hai Tây Hạ hoặc Bắc Liêu, từ đó giảm bớt áp lực trên người Đại Tống, đến lúc đó Đại Tống cũng có tỉnh lực nam tiến phát triển rồi.
Nói đến chuyện lấy thương nghiệp khống chế Nam Dương, Tào Tung bọn họ cũng đều lần lượt nêu ý kiến, bầu không khí thảo luận lại rôm rả trở lại, thậm chí đến hòa thượng như Liễu Không cũng bỏ cái dáng vẻ thế gian đều là hư không xuống, tích cực tham gia bàn bạc, hơn nữa y dường như có hứng thú khác thường với chuyện hải ngoại, lại truy hỏi Triệu Nhan rất nhiều vấn đề chi tiết, đến khi mặt trời xuống núi, năm người mới kết thúc buổi tụ họp hôm nay.
Khi bốn người Tô Thức bọn họ rời đi, Triệu Nhan tự mình tiễn họ, lúc này Liễu Không chợt cười nói
- Quận vương, ngày mai tiểu tăng vừa hay rảnh rõi, đang định tới nghe quận vương giảng bài, không biết phải chuẩn bị những gì?
- Ha ha, hoan nghênh, còn về chuẩn bị thì không cần đâu, ngoài ra buổi sáng ta có thể đưa ngươi đến trường nghe giảng, buổi chiều lại đến Hiển Vi Quán nghe giảng nốt.
Triệu Nhan liền cười cất lời, lần trước hắn đã mời Liễu Không tới nghe giảng, chỉ là thời gian đó y phải bận mở rộng tôm khô và hải tràng, tạm thời không sắp xếp được thời gian, bây giờ hai thực phẩm này đã dần đần được các quán rượu lớn ở kinh thành tiếp nhận rồi, Liễu Không cũng coi như rảnh rỗi
- Đa tạ quận vương!
Liễu Không nghe đến đây cũng gật đầu cảm ơn nói, sau đó lại cáo từ Triệu Nhan, mới cùng Tô Thức lên xe ngựa rời đi.
Tiễn mấy vị khách xong, Triệu Nhan ngâm nga chuẩn bị quay về, nhưng còn chưa đợi hẳn quay người, thì nhìn thấy đẳng xa lại một chiếc xe ngựa phi như bay đến, xung quanh còn có mười mấy hộ vệ cưỡi ngựa, Triệu Nhan liếc mắt đã nhận ra chiếc xe ngựa này là của Đức Ninh công chúa đại tỷ mình, khiến hắn cảm thấy có chút kì lạ, liền đứng trước cổng đợi
Chỉ thấy xe ngựa của Đức Ninh công chúa lập tức đi tới trước mặt Triệu Nhan, theo tiếng hô của phu xe, hai con ngựa kéo xe cũng dừng lại, sau đó thấy Đức. Ninh công chúa thò đầu ra từ cửa sổ cười hỏi
- Tam đệ sao lại đứng trước cổng, không phải là đặc biệt chờ ta đấy chứ?
- Ha ha, hôm nay vài người bạn tới thăm, vừa nấy đệ tiễn họ về, vừa khéo nhìn thấy xe ngựa của đại tỷ, nhưng bây giờ trời cũng sắp tối rồi, đại tỷ sao lại rỗi rãi tới chỗ đệ?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!